
Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.
Nhật Ký Rình Mò, Chương 14
Đó là một điều may mắn đối với tôi. Nhưng việc đến nhà riêng của nhau chỉ để hôn một cái thì có vẻ hơi quá. Với tính cách của Ju Kwon Oh, chắc chắn cậu ta sẽ ghét cay ghét đắng. Có thể là với con gái thì không sao, nhưng tôi là con trai.
Vậy thì khách sạn? Nhà nghỉ? Quán rượu? Nhưng để hôn một cái mà đến những nơi đó thì có vẻ hơi nghiêm trọng quá.
...Hay là phòng karaoke tiền xu?
Ý tưởng nực cười nhưng lại có vẻ hợp lý lóe lên trong đầu khiến tôi bật cười thành tiếng.
Nói thật thì, chỗ đó tốn ít chi phí nhất, lại dễ dàng "đánh nhanh rút gọn".
Nhưng không hiểu sao tôi lại thấy mất mặt. Hôn Ju Kwon Oh ở phòng karaoke tiền xu ư?
Sau một hồi lâu suy nghĩ, tôi nhắn tin trả lời Ju Kwon Oh.
[Tôi: Ở tòa nhà khoa mình đi]
[Ju Kwon Oh: Khoa Hội họa?]
[Tôi: Tòa nhà Đại học Nghệ thuật, tầng 3 là khoa Hội họa, cuối tuần thì hầu như không có sinh viên nào trong phòng thực hành cả. Kho bên cạnh phòng thực hành chắc là thứ bảy, chủ nhật buổi sáng thì không có ai dùng đâu. Khoảng 10 giờ sáng ấy? Dù có sinh viên thì chỉ cần cẩn thận một chút là không có khả năng chạm mặt. Làm ở đó rồi ra ngoài. Sau khi xong, tớ sẽ ra trước xem có ai ở hành lang không, rồi cậu ra về là không ai biết gì cả. Trong kho không có camera giám sát nên không cần lo lắng]
Ngay khi tôi gửi tin nhắn KakaoTalk, số 1 biến mất.
Tuy nhiên, mãi một lúc lâu sau vẫn không có tin nhắn trả lời.
"Mình có làm gì sai không nhỉ?"
Tôi lo lắng đọc lại tin nhắn KakaoTalk từ đầu. Nhưng tôi không biết có vấn đề gì.
Có phải tôi đã thể hiện suy nghĩ của mình quá nhiều không? Hay là việc rủ hôn ở trường là không nên? Có lẽ phòng karaoke tiền xu, nơi có thể dễ dàng vào rồi ra, mới là lựa chọn thích hợp. Chi phí cũng chỉ tốn có năm trăm won.
A. Hay là, có lẽ nào cậu ta chỉ thử lòng tôi một lần cho vui không Tò mò xem tôi sẽ phản ứng thế nào nếu cậu ta rủ hôn.
Vậy thì toang rồi. Tự nhiên lại trả lời một cách nghiêm túc. Phải làm sao đây…?
Trong lúc tôi đang tự trách mình vì quyết định sai lầm, thông báo KakaoTalk hiện lên.
[Ju Kwon Oh: kkkkkkkkkkkkkkk]
Tôi cau mày nhìn một loạt chữ "kkk" tràn ngập khung chat KakaoTalk. Nhiều đến mức tôi còn nghĩ không biết có phải cậu ta gửi nhầm không.
Có gì đáng cười chứ? Tôi đã nói chuyện rất nghiêm túc mà. ...Có lẽ đúng là cậu ta chỉ định trêu đùa thôi.
[Ju Kwon Oh: Này]
[Ju Kwon Oh: Cậu nhắn KakaoTalk thì nói giỏi ghê? kkkkkkk]
[Ju Kwon Oh: OK thứ bảy tòa nhà Đại học Nghệ thuật tầng 3 10 giờ]
Tuy nhiên, sau khi đọc tin nhắn cuối cùng, tôi mới có thể trút bỏ được nỗi lo lắng trong lòng. Có vẻ như việc tôi lo lắng Ju Kwon Oh có thể đang thử phản ứng của mình chỉ là do tôi quá nhạy cảm mà thôi.
"Phù."
Hơn nữa, may mắn là Ju Kwon Oh có vẻ đã chấp nhận địa điểm hợp lý mà tôi đề xuất và lý do của nó.
Tôi do dự một lúc không biết nên kết thúc như thế nào.
Hẹn gặp lại sau, nghe có vẻ hơi sến súa. Như thể chỉ dành cho những người thân thiết.
Ju Kwon Oh cũng không nói gì thêm, nên tôi quyết định không trả lời tin nhắn.
Thay vào đó, tôi đặt điện thoại xuống, ngồi vào bàn, lấy cuốn sổ cất trong góc và mở ra.
Hôm nay tay tôi cứ ngứa ngáy không chịu được. Lấy cây bút bi kẹo hồ lô ra khỏi hộp bút, tôi bắt đầu nguệch ngoạc vẽ vào cuốn sổ mới, hay còn gọi là sổ Ju Kwon Oh mà tôi đã bắt đầu viết từ hôm qua.
Do tâm trạng bồn chồn nên đường nét không được tốt, bản phác thảo không được ưng ý. Khuôn mặt của cậu ta rất khó vẽ.
Những khuôn mặt xấu xí hay bình thường thì có thể bỏ qua chi tiết và không cần dùng nhiều lực, chỉ cần vài nét là có thể phác họa được hình dáng, nhưng với khuôn mặt đẹp trai thì ngược lại. Cần phải làm nổi bật những đường nét và góc cạnh rõ ràng, và khi đổ bóng cũng cần phải tỉ mỉ. Chỉ cần sai một ly là mức độ đẹp trai sẽ khác ngay.
Vì vậy, dù đã vẽ khuôn mặt Ju Kwon Oh khá nhiều lần nhưng tôi hiếm khi thấy hài lòng.
Tôi thử phác thảo hình dáng khuôn mặt vài lần, rồi bỏ cuộc.
Thay vào đó, tôi viết ra những thông tin về Ju Kwon Oh mà tôi biết được trong mấy ngày gần đây.
- Có vẻ Ju Kwon Oh không thích pizza
- Từ hôm nay đã trở thành bạn KakaoTalk với tôi.
Tôi dừng bút lại một chút, rồi viết tiếp câu sau vào dòng tiếp theo.
- ... Và muốn hôn tôi.
***
Trước ngày hẹn với Ju Kwon Oh, tôi trằn trọc mãi không ngủ được, thao thức đến tận khuya.
Thời gian muộn dần, tự nhiên cơn buồn ngủ ập đến, nhưng vì căng thẳng nên mắt tôi lại tỉnh như sáo ngay lập tức.
Gần như thức trắng cả đêm, tôi trằn trọc đến tận sáng rồi thức dậy khi nghe tiếng chuông báo thức.
Thế là, từ tám giờ sáng, tôi đã bắt đầu tất bật chuẩn bị đến trường. Tắm rửa, đánh răng, thậm chí còn súc miệng nhiều lần.
Tôi cũng muốn tạo kiểu tóc trông bảnh bao hơn mọi ngày, nhưng vì không có khiếu về khoản này nên đành bỏ cuộc. Chỉ cần chú ý để tóc không bị vểnh ra là được.
"Nên mặc gì đi đây."
Khi tóc đã khô, tôi mở tủ quần áo ra và miên man suy nghĩ.
Vì ngày nào cũng ngồi trước giá vẽ, nên quần áo của tôi toàn là những màu tối và xỉn màu để có bị dính màu vẽ cũng không thấy rõ. Dù có cố gắng tìm kiếm, tôi vẫn thấy tất cả đều xấu tệ.
Là ngày hôn Ju Kwon Oh lần đầu tiên, tôi không muốn mặc đồ đen. Không hiểu sao, tôi lại càng thấy mình bị so sánh với cậu ấy, người có gu ăn mặc rất tốt và khác hẳn với tôi.
Sau một hồi lục lọi, cuối cùng tôi cũng tìm thấy chiếc áo phông trắng và áo sơ mi trắng duy nhất ở dưới cùng của tủ quần áo. Chị gái đã ném cho tôi như một hành động bố thí, nói rằng tôi trông thật âm u khi lúc nào cũng mặc đồ như đứa con của bóng tối.
Tuy không hợp với tính cách của tôi, nhưng vào lúc này, tôi lại cảm thấy biết ơn con mắt tinh tường của chị gái.
Và ngay khi đồng hồ điểm chín giờ ba mươi phút, tôi liền xuất phát đến trường.
Phòng trọ của tôi nằm trong khu nhà trọ một phòng gần trường, nên đi bộ mười lăm phút là đến Đại học Hàn Quốc.
Quả nhiên vào buổi sáng cuối tuần, không một bóng người lai vãng quanh tòa nhà Khoa Nghệ thuật. Thỉnh thoảng, các khoa khác có tổ chức chuẩn bị sự kiện nên có người thức trắng đêm ở trường, nhưng may là tuần này có vẻ như không có sự kiện nào cả.
Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy nơi mình học chuyên ngành và hàng ngày làm việc thâu đêm lại mới mẻ đến vậy. Trước khi vào tòa nhà, tôi dừng lại một chút để kiểm tra thời gian.
Chín giờ bốn mươi phút. Tôi đã đến sớm hơn gần hai mươi phút so với giờ hẹn. Hèn gì hơi thở lại gấp gáp như vậy, chắc là tôi đã đi bộ nhanh lắm.
Tôi điều hòa lại nhịp thở, chỉnh trang lại quần áo. Vẫn chưa có tin tức gì từ Ju Kwon Oh.
Giờ này chắc cậu ta cũng đang trên đường đến đây rồi.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi bước vào tòa nhà, lên thang máy. Cũng may là trên tường có treo một chiếc gương, nên tôi đã kiểm tra lại diện mạo của mình lần cuối. Ngoại trừ việc da mặt hơi ửng hồng do đi bộ nhanh, thì trông tôi vẫn giống như mọi khi. Vẻ mặt vô cảm, ấn tượng u ám và nhợt nhạt.
Chẳng có điểm nào quyến rũ đến mức khiến Ju Kwon Oh tò mò muốn hôn tôi cả. Cậu ta hợp với một cô gái tươi sáng và tràn đầy sức sống hơn. Giống như cô gái mà tôi đã thấy ở tiệm pizza hôm qua.
...Không. Đang đi hôn nhau mà tại sao tôi lại nghĩ đến những chuyện vớ vẩn này chứ?
Dù sao thì, tôi đã đến tầng ba và đi về phía nhà kho. Tôi tăng tốc vì nghĩ rằng đợi sẵn ở đó sẽ thoải mái hơn. Thật là gượng gạo nếu lỡ gặp nhau ngay trước cửa, rồi lại cùng nhau đi vào.
Sau khi xác nhận không có sinh viên nào đi lại trên hành lang, tôi hắng giọng một cách không cần thiết rồi vặn tay nắm cửa.
Tôi cứ nghĩ đương nhiên là sẽ không có ai nên đã mở cửa bước vào, nhưng lại chạm mặt Ju Kwon Oh, suýt chút nữa thì tim tôi rơi ra ngoài.
"Đến sớm thế?"
Ju Kwon Oh thản nhiên bắt chuyện. Tôi gắng gượng hỏi lại cậu ta.
"Cậu…. đến từ khi nào vậy?"
"Khoảng năm phút trước."
Tim tôi đập thình thịch. Gặp Ju Kwon Oh trong nhà kho của khoa Hội họa ư.
Tình huống này, nếu là một giấc mơ thì còn có lý hơn là hiện thực.
"Ở đây yên tĩnh thật đấy. Tòa nhà Quản trị kinh doanh thì cuối tuần vẫn đông nghẹt người."
Ju Kwon Oh nhìn quanh nhà kho một cách tò mò, ngắm nghía những bức tranh canvas, khung gỗ lớn và giá sách được dựng ở khắp nơi.
"Trên đường đến đây không gặp ai chứ?"
Sau khi đã ngắm nghía thỏa thích, cậu ta tiến về phía tôi.
"Ừ."
Tôi gật đầu, theo bản năng lùi lại một chút. Tuy nhiên, Ju Kwon Oh không hề để ý, tiến lại gần tôi và vươn tay ra.
Liền luôn ư?
Tôi giật mình, cơ thể cứng đờ nhưng cánh tay của Ju Kwon Oh lướt qua tôi, vươn ra phía sau.
Cạch.
Cánh cửa phía sau tôi bị khóa lại cùng với âm thanh kim loại vang lên rõ ràng.
"Tốt quá."
Tiếng cười trầm thấp của cậu ta vang lên bên tai tôi. Ngứa ngáy như thể có một cây cỏ đuôi chó đang lướt qua vành tai.
Tôi vô thức cúi đầu xuống, cắn nhẹ môi.
"Hình như đây là thói quen của cậu."
Ju Kwon Oh áp sát người, dùng ngón tay cái ấn nhẹ vào môi dưới của tôi.
Tôi giật mình vì sự tiếp xúc bất ngờ, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Ừ, có lẽ vậy."
"Đừng cắn. Sẽ khó chịu khi hôn."
Ngay khi dứt lời, một cảm giác ấm áp và mềm mại bao trùm lấy toàn bộ đôi môi tôi.
Ju Kwon Oh cúi đầu xuống, hôn tôi ngay lập tức.
Đầu tiên là cảm giác ấm áp của cơ thể, sau đó là hơi thở nhẹ nhàng phả vào mặt tôi. Cuối cùng, cảm giác da thịt ẩm ướt lướt trên toàn bộ đôi môi tôi lan tỏa.
Tôi thực sự đã hôn Ju Kwon Oh. Một nụ hôn thực sự, môi chạm môi, lưỡi quấn quýt nhớp nháp.
"Này, môi cậu có mùi trái cây."
Chụt, một âm thanh nhẹ vang lên khi đôi môi chạm vào rồi rời ra trong khoảnh khắc, cậu ta thì thầm.
"Cái đó… ưm...!"
Tôi định trả lời là do nước súc miệng, nhưng Ju Kwon Oh lại nuốt trọn đôi môi tôi. Lời tôi định nói đã nghẹn lại trong cổ họng.
Còn tiếp.
Nào ra chap mới vậy
greatttt...
100 đỉm
hay nhứt cái néch
like mạnh
Ghiền rồi nha
xuat sacc
đẹp trai vãi ò😍😍😍
💯❤️🔥 quá tuyệt vời