
Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.
Nhật Ký Rình Mò, Chương 11
Tôi cố hết sức siết chặt các đốt ngón tay đang nắm lấy tay cầm của chiếc ô, gắng gượng lắm mới giữ được. Sau khi lùi lại một chút, tôi mới có thể gật đầu.
"Cảm ơn cậu."
Tôi lấy tay lau lại chỗ cậu ta vừa chỉ, quả nhiên lẫn trong nước mưa có vệt máu nhàn nhạt.
"Dù sao thì... cầm ô đi."
Thấy cậu ta vẫn chưa cầm ô, tôi lại đưa về phía cậu ta một lần nữa, cậu ta đứng thẳng dậy, lặng lẽ nhìn tôi.
Đôi mắt cậu ta lướt qua khuôn mặt ướt sũng như chuột lột của tôi, rồi từ từ trượt xuống vai, cánh tay, đến cả đôi chân.
Cảm giác như bộ quần áo sũng nước đột nhiên siết chặt lấy toàn thân tôi. Ngột ngạt, và dạ dày tôi quặn lên.
"......"
Nước nhỏ tong tỏng từ cằm tôi xuống. Bờ vai tôi run lên khe khẽ.
Tôi không rõ là do ánh mắt của cậu ta, hay do cái lạnh buốt giá của cơn gió ẩm ướt.
May là ở gần đây không có ai để ý đến dáng vẻ kỳ lạ của tôi. Mọi người đều không ra khỏi tòa nhà vì cơn mưa bất chợt. Hơn nữa, cũng đã là chiều muộn, các lớp học đều đã kết thúc.
Một lúc lâu sau, Ju Kwon Oh nhận lấy chiếc ô rồi cứ thế đi vào tòa nhà câu lạc bộ. Tôi gấp chiếc ô đang che, lặng lẽ theo sau cậu ta.
Trời đã về chiều, mây đen vần vũ, nên bên trong tòa nhà hôm nay cũng có vẻ âm u khác thường. Vài sinh viên đi ngang qua hành lang, nhưng dường như không còn lớp học hay hoạt động nào diễn ra ở tòa nhà này nữa, vì sau khi họ đi khuất, nơi đây hoàn toàn vắng lặng.
Ju Kwon Oh không đi thang máy mà đi thẳng về phía cuối hành lang. Chắc là cậu ta định đi lên bằng cầu thang bộ. Tôi không hỏi lý do mà lặng lẽ đi theo. Dù sao thì đích đến cũng giống nhau.
"...Có hơi kỳ lạ."
Ju Kwon Oh trong khi đang đi trước trên cầu thang, đột nhiên quay lại. Suýt chút nữa thì tôi đã đâm sầm mặt vào người cậu ta.
Tôi dừng lại theo Ju Kwon Oh, ngước nhìn cậu ta.
"Mặt cậu bị trầy xước chưa được bao lâu, hôm nay lại bị dính mưa ướt sũng thế này."
"......"
"Có cố tình cũng không làm được như vậy."
Giọng điệu của cậu ta lộ rõ vẻ không thể tin được. Không cần cậu ta phản ứng như vậy, tôi cũng đã đủ thấy xấu hổ rồi.
"Không phải tớ cố ý..."
"Tớ biết."
Ju Kwon Oh nhìn xuống tôi, lục lọi túi áo rồi đột nhiên hỏi.
"Cậu thích kẹo không?"
Môi tôi mấp máy, không thể hiểu ngay câu hỏi của cậu ta. Nhận thấy đôi môi mình khô khốc, tôi liền liếm môi dưới.
Ngay lập tức khóe mắt Ju Kwon Oh hơi giật giật.
Cậu ta nghiêng đầu, đứng chếch sang một bên rồi lấy thứ gì đó ra khỏi túi. Là cây kẹo mút Chupa Chups mà Shin Ji Ye đã đưa cho lúc nãy.
"Cái này."
Tôi khó mà hiểu được ý của cậu ta.
"Ăn thử đi."
Tôi ngơ ngác nhìn Ju Kwon Oh đang bất ngờ đưa kẹo cho mình, rồi hỏi.
"Bây giờ sao?"
"Sao thế? Sợ có độc à?"
"Không phải... nhưng tự nhiên lại bảo tớ ăn ở đây..."
Tôi ngập ngừng nhận lấy cây kẹo mà Ju Kwon Oh đang lắc lư. Với ánh mắt bối rối, tôi xem xét kỹ lớp vỏ nhưng không thấy có điểm gì đặc biệt ở cây kẹo cả.
"Tôi có chuyện muốn hỏi. Nên là, hợp tác chút đi."
Bảo tôi ăn kẹo một cách đột ngột thế này sao? Rốt cuộc là cậu ta muốn hỏi cái gì chứ?
Trong đầu tôi hiện lên quá nhiều dấu chấm hỏi.
"Không thích à?"
Tôi khẽ lắc đầu. Tôi không có quyền từ chối lời cậu ấy.
Bóc vỏ kẹo, tôi ngước nhìn Ju Kwon Oh đang đứng cao hơn tôi hai bậc thang, một khoảng cách tưởng chừng như vô tận.
"Chỉ, chỉ cần ăn là... được rồi, đúng không?"
"Ừ."
Thay vì nói thêm điều gì, tôi nắm lấy que kẹo, đưa viên kẹo đỏ mọng, bóng loáng vào miệng.
Ngay lập tức, hương trái cây chua ngọt lan tỏa khắp khoang miệng.
"Vị dâu tây."
Tôi nghĩ có lẽ cậu ta bảo tôi ăn thử vì tò mò về hương vị, nên đã nói cho cậu ta biết vị của nó.
Tôi nhìn Ju Kwon Oh như muốn hỏi vậy đã được chưa, nhưng ánh mắt chúng tôi lại lướt qua nhau. Mắt cậu ta dừng lại trên môi tôi.
Ngay khi nhận ra điều đó, toàn bộ giác quan của tôi tập trung vào đôi môi, da thịt bắt đầu ngứa ran đến mức khó chịu.
Sao vậy? Sao cậu ta lại nhìn như thế?
Tôi ngậm kẹo, quay mặt đi.
"Giờ… giờ được rồi chứ?"
"Không phải như vậy. Dùng miệng nhiều hơn chút nữa."
Ju Kwon Oh có vẻ hơi do dự không biết phải giải thích thế nào, rồi cậu ta cầm lấy que kẹo, từ từ rút nó ra.
"......"
"......"
Viên kẹo trong miệng tôi rời đi, để lại vị ngọt trên đầu lưỡi, rồi lại được đưa vào. Cảm giác dinh dính bao trùm lấy đôi môi.
"A..."
Có lẽ đây chính là cảm giác hồn vía lên mây. Tôi không thể nhận thức rõ chuyện gì đang xảy ra.
Cứ mở miệng thế này thì nước bọt sẽ chảy mất, nên từ lúc nào đó, tôi đã vô thức di chuyển lưỡi theo viên kẹo. Vị ngọt đến mức làm lưỡi tê rần lướt qua khắp niêm mạc.
Một lúc sau, Ju Kwon Oh bật ra một tiếng "hơ", như thể hơi thở bị nghẹn lại. Cậu ta buông que kẹo, lấy tay che mặt rồi cười.
"Aish, thật là hết nói nổi."
Ju Kwon Oh lẩm bẩm một mình, rồi lại mở miệng định nói tiếp.
Nhưng cuối cùng, không một từ ngữ hoàn chỉnh nào thoát ra khỏi đôi môi cậu ta.
Không một ai có mặt trên hành lang nơi chúng tôi đang đứng, chỉ có tiếng mưa rơi bên ngoài thỉnh thoảng vọng qua cửa sổ.
Trong không gian đó, chúng tôi săm soi nhau một cách tỉ mỉ.
Khác với mọi khi, người kết thúc cuộc giằng co căng thẳng này trước lại là Ju Kwon Oh.
Để lại câu "Được rồi" bằng khẩu hình, cậu ta quay lưng và thoăn thoắt bước lên cầu thang.
Cứ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ngược lại, tôi đứng yên tại chỗ một lúc lâu, không thể nhúc nhích. Vẫn ngậm viên kẹo trong miệng, tôi ngơ ngác chớp mắt.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
***
"Trời. Anh Jeong Ha bị dính mưa ở đâu vậy ạ...?"
Khi tôi trở lại phòng câu lạc bộ, chỉ còn lại Choi Kyung Won và Shin Ji Ye. Tôi vuốt mái tóc ướt, đưa chiếc ô ra.
"Này.... Nếu mưa to thế này thì cứ quay về đi. Làm tớ ngại quá..."
"Đúng đó ạ. Lúc nãy rõ ràng mưa rất nhỏ mà. Anh ướt hết quần áo rồi, phải làm sao đây? Anh không lạnh ạ?"
"Chỉ có hai người thôi à?"
Tôi đảo mắt nhìn quanh phòng câu lạc bộ, tìm kiếm Ju Kwon Oh, người đã lên trước.
"Kwon Oh vừa nãy nhận điện thoại xong bảo phải đi trước rồi. Hai người không gặp nhau ở dưới à?"
"Ừ."
"Vậy ạ? Em cứ tưởng hai người chạm mặt nhau ở dưới chứ. À, anh Kwon Oh bảo em đưa cái này cho anh trước khi đi."
Shin Ji Ye đưa cho tôi chiếc khăn tay và áo khoác có khóa kéo được đặt trên ghế. Có lẽ do có nhiều người sử dụng phòng câu lạc bộ nên mới để sẵn ở đó.
Tôi dùng khăn tay lau nước trên trán và cằm, nghĩ về chuyện vừa xảy ra.
***
Đêm hôm đó. Sau khi về phòng trọ, tắm rửa và sấy tóc xong, tôi theo thói quen cầm điện thoại lên vào Instagram.
Giờ đây, việc này đã trở thành một phần trong thói quen hàng ngày của tôi. Lén lút xem Instagram của Ju Kwon Oh.
Ban đầu tôi còn lo lắng sợ mình lỡ tay bấm thích, nhưng giờ thì đã quen, chẳng còn căng thẳng nữa.
Như mọi khi, hôm nay cũng không có tin tức gì mới. Cậu ta vốn hiếm khi đăng ảnh lên Instagram, nhưng không hiểu sao tôi vẫn thấy hụt hẫng.
Theo trình tự, tôi kiểm tra Instagram của những người bạn cùng khoa Quản trị kinh doanh thân thiết với Ju Kwon Oh. Và ở đó, cuối cùng tôi cũng tìm được thông tin mới về cậu ta.
Trong bức ảnh được đăng khoảng ba mươi phút trước, có cả cậu ta trong đó.
Bối cảnh là một sân bowling. Gần mười người cả nam lẫn nữ tụ tập, tạo dáng tự do.
Khoảnh khắc phát hiện ra bức ảnh, cổ họng tôi như nghẹn lại.
Có lẽ do uống rượu, nên mặt một vài người đỏ bừng. Ju Kwon Oh ngồi ở phía ngoài cùng, tựa lưng vào tường, mỉm cười thoải mái. Bên cạnh cậu ta là một cô gái có mái tóc dài, vóc dáng nhỏ nhắn.
Nhìn Ju Kwon Oh và cô gái có những đặc điểm hoàn toàn trái ngược với tôi ngồi cạnh nhau, dù không muốn thừa nhận, tôi vẫn thấy họ rất xứng đôi.
Thì ra là vì cuộc hẹn này mà cậu ta rời đi mà không nói một lời.
Tôi buồn bã nằm phịch xuống giường. Tâm trạng thật khó chịu.
Chuyện vừa nãy là sao chứ? Ánh mắt và thái độ kỳ lạ đó, có phải chỉ là để thăm dò xem tôi dao động đến mức nào, rồi cười nhạo tôi không?
Tôi có chút oán trách Ju Kwon Oh vì đã thản nhiên uống rượu, vui vẻ với bạn bè như không có chuyện gì xảy ra sau việc đó.
Có lẽ ngay từ đầu, cậu ta vốn chẳng có suy nghĩ gì về tôi cả. Việc Ju Kwon Oh để ý đến tôi, có lẽ chỉ là ảo tưởng do tôi mong muốn mà ra.
Chỉ vì Ju Kwon Oh đưa cho tôi một viên kẹo, vậy mà tôi đã gán cho nó biết bao nhiêu ý nghĩa quan trọng. Thật ngu ngốc.
"......"
Nằm ủ rũ trên giường một lúc lâu, tôi liếc nhìn chiếc áo khoác có khóa kéo mà Ju Kwon Oh đã đưa, rồi như quyết tâm điều gì đó, tôi bật dậy.
Ngồi xuống bàn học, tôi nhìn thấy que kẹo màu trắng còn lại sau khi ăn xong lúc nãy. Việc giữ lại thứ rác rưởi này có vẻ thật thảm hại, nhưng có sao đâu chứ. Đâu có ai nhìn thấy đâu.
Nhìn que kẹo, tôi lại có ảo giác như vị ngọt vẫn còn vương trên đầu lưỡi. Đẩy nó sang một góc, tôi lấy một cuốn sổ mới từ giá sách.
Tôi bắt đầu phác họa lại hình ảnh Ju Kwon Oh mà tôi đã thấy gần đây lên trang giấy trắng của cuốn sổ.
Nghĩ lại thì, tôi thấy thật bất công khi phải kìm nén và phớt lờ những điều mình muốn làm.
Ju Kwon Oh còn hành động tùy tiện như vậy. Tại sao tôi lại không thể?
Chỉ là ghi chép vài dòng, rồi vẽ nguệch ngoạc khuôn mặt cậu ta thôi mà. Chỉ cần không để bị phát hiện nữa là được, phải không?
Tôi quyết định thực hiện ý tưởng nổi loạn của mình vì lý do Ju Kwon Oh đã vui vẻ chơi bowling và uống rượu với người khác. Dù có ấu trĩ và trẻ con, tôi cũng không quan tâm.
Tôi cũng sẽ tiếp tục làm điều mình muốn. Giống như Ju Kwon Oh.
Tất nhiên là một cách bí mật, chỉ ở phía sau.
Còn tiếp.
Nào ra chap mới vậy
greatttt...
100 đỉm
hay nhứt cái néch
like mạnh
Ghiền rồi nha
xuat sacc
đẹp trai vãi ò😍😍😍
💯❤️🔥 quá tuyệt vời