iuuu sốp quá cuối cùng cũng có ngoại truyện😘😘 Cảm ơn sốp đã dịch ngoại truyện🫶🏻
Đôi chân quấn quýt chậm rãi nhưng từng chút một di chuyển. Khi bị bức tường chặn lại, không còn chỗ nào để đi, Kwon Young Je liền lộ liễu mút lấy môi của Hee Won. Anh đang dùng bờ môi thay cho nước để làm ẩm khoang miệng khô khát của mình.
Hee Won không thể ngăn anh lại. Anh sắp phải đọc diễn văn chào mừng, nên áo khoác không thể bị nhăn và tóc cũng không thể bị rối. Đôi tay cứ cựa quậy liên tục chống lên bức tường cứng ngắc. Cậu bất giác dùng sức, khiến mấy đầu ngón tay chạm vào tường trắng bệch đi.
Ngay cả trong tình huống này, đầu gối của Kwon Young Je vẫn đang tách chân của Hee Won ra để chen vào. Anh đúng là một kẻ bậc thầy trong việc khiến người khác phát điên.
“Em dính cái pheromone gì mà nồng nặc hết cả thế này?”
Rời khỏi môi, Kwon Young Je thì thầm bằng giọng nói ẩm ướt bên vành tai cậu. Rõ ràng là giọng nói cứng nhắc, nhưng eo cậu bất giác run nảy lên. Hee Won cố gắng đứng thẳng người lại và trả lời.
“Vì… tiếp đón nhân viên mới.”
“Anh không nghe nói gì về chuyện đó.”
“Em chỉ qua giúp phòng PR một lát thôi… A, Phó chủ tịch. Đừng cọ chỗ đó.”
Hee Won vội vàng khép chân lại. Bắp đùi của Kwon Young Je vốn đang cọ xát vào háng cậu, liền bị kẹp chặt giữa hai chân.
Ngay khoảnh khắc đó, khóe miệng Kwon Young Je khẽ nhếch lên. Nụ cười mà Hee Won luôn bảo là trông rất gian xảo bắt đầu lan ra trên mặt anh.
“Đúng là không lúc nào chịu ở yên mà.”
“…Em làm việc mà.”
“Anh không thích cho người khác mượn đồ của mình.”
Kwon Young Je như trút giận mà day nghiến môi trên của Hee Won. A, cùng với tiếng rên rỉ, bờ môi cậu hé mở, anh liền đẩy lưỡi vào trong khuấy đảo khoang miệng cậu.
Pheromone của Kwon Young Je ập thẳng vào mặt cùng với khối thịt nóng bỏng, khiến cơ thể cậu không thể khống chế mà như tan chảy. Hee Won nuốt xuống hơi thở nóng rực, cố gắng đứng thẳng lưng.
Cậu thà chết chứ nhất định phải ngăn mình trở nên xộc xệch. Nhưng bàn tay đã phản bội ý chí của cậu, tự động cởi nút áo khoác của Kwon Young Je.
Kwon Young Je thỉnh thoảng sẽ thể hiện ham muốn chiếm hữu đến mức quá đáng. Dù sao thì ở nhà họ cũng dính lấy nhau suốt, nên cả hai đã hứa là ở công ty sẽ cố gắng kiềm chế đụng chạm cơ thể, vậy mà hôm nay anh lại cố chấp hôn mút đến vậy.
Có lẽ là vì pheromone của người khác dính trên người cậu. Nếu không phải vậy, anh đã chẳng có lý do gì dùng pheromone của chính mình để thấm đẫm cậu thế này.
“Ha, Young Je à. Dừng lại đi…. Em thật sự sắp không chịu nổi rồi.”
“Ừ, trông em có vẻ thế thật.”
Kwon Young Je thì thầm trong khi môi vẫn còn áp chặt. Mặt của Hee Won thì đã đỏ bừng từ lâu, còn hai tay thì đã đang mò mẫm bên hông anh. Đũng quần cũng đã hơi chật rồi. Dù là Thư ký Kim luôn triệt để trong chuyện công tư, thì cậu cũng dễ dàng sụp đổ trước sự đụng chạm cơ thể cao độ thế này.
“Phải dừng ở đây thôi nhỉ.”
Kwon Young Je kết thúc màn âu yếm bằng một nụ hôn ngắn lên đôi môi đang hé mở. Anh lùi ra một chút, thậm chí còn lau sạch khóe môi ướt át của Hee Won. Đuôi mắt đối diện có vẻ hờn dỗi. Bộ dạng Hee Won dùng ánh mắt bắn ra sự kháng nghị trông cũng đáng xem phết.
“Sao em lại lườm anh?”
“…Không hiểu nổi sao tính cách anh lại như thế nữa.”
Kwon Young Je bật cười một tiếng thay cho câu trả lời. Sau khi cài lại nút áo khoác bị mở, anh dùng tay vuốt lại mái tóc rối của Hee Won. Chỉ đến khi pheromone của mình dính đầy trên người cậu, anh mới có thể yên lòng.
“Em nghĩ anh muốn làm thế này ở công ty lắm sao?”
“Haizz, chỉ có mình anh là tỉnh táo thôi. Còn em thì bị biến thành cái dạng này đây.”
Hee Won ra sức xoa xoa khuôn mặt nóng bừng của mình. Cậu hít thở thật sâu, cố gắng xua đi cơn hưng phấn còn sót lại. Có lẽ vì nụ hôn kết thúc lửng lơ, nên cảm giác khó chịu mãi mà không tan đi.
Kwon Young Je ngồi vắt vẻo trên tay vịn sofa, khoanh tay lại. Rồi anh thích thú quan sát bộ dạng của Hee Won đang một mình điều hòa hơi thở, cố gắng dằn xuống cơn hưng phấn.
“Hôm nay tan làm đúng giờ đi.”
“Chà… Nếu được thế thì em dĩ nhiên là thích quá rồi.”
“Nhưng đừng mong được ngủ.”
“……”
Trước lời cảnh báo trần trụi, Hee Won chỉ biết ngước nhìn Kwon Young Je trân trối. Tiếp đó, cậu nhìn lên trần nhà rồi thở ra một hơi đầy than thở.
“Oa… Đã không giúp thì chớ, lại còn đổ thêm dầu vào lửa.”
Kwon Young Je che miệng, bật cười thành tiếng. Đuôi mắt anh cong lên thành một đường cong kín đáo. Đó là nụ cười híp mắt xinh đẹp đến mức người khác nhìn thấy sẽ phải kinh ngạc.
“Uống nước đi. Hít thở sâu vào.”
Thậm chí anh còn tự tay phục vụ cậu. Hee Won nhận lấy chai nước khoáng anh đưa rồi uống ừng ực. Phù, một tiếng thở dài sâu thẳm nối theo sau.
Hee Won đứng trước tấm gương toàn thân gắn trên tường để chỉnh đốn lại trang phục. Đáng lẽ theo thường lệ, cậu phải tất bật chỉnh sửa trang phục cho Kwon Young Je, nhưng anh lúc này vẫn hoàn hảo y nguyên, mà người thực sự cần được chỉnh đốn lại chính là bản thân cậu.
Cậu thắt lại nút cà vạt bị lệch cho ngay ngắn rồi kéo cổ tay áo sơ mi để lấy lại nếp. Giờ chỉ cần gương mặt đỏ bừng này dịu đi là được. Cậu dán chặt ánh mắt vào gương, cố ý lái sang chuyện khác.
“Buổi họp mặt kết thúc tốt đẹp chứ ạ?”
“Không tệ.”
“Có vẻ anh khá hợp với Thư ký Lee.”
Trong thời gian Hee Won vắng mặt để nghỉ ngơi hồi sức, Thư ký Lee đã thay cậu đảm nhận vai trò thư ký riêng của Kwon Young Je. Ngay cả bây giờ, cô ấy cũng thường xuyên hỗ trợ các cuộc họp bên ngoài. Đối với Hee Won, cô ấy quả thực là một cánh tay phải đắc lực.
“Có lẽ anh nên chuẩn bị dần thôi ạ.”
Hee Won liếc nhìn đồng hồ rồi nói. Kwon Young Je cũng không nấn ná thêm nữa mà đứng bật dậy. Vừa vặn tay nắm cửa, đã thấy các nhân viên phòng PR đang tụm lại san sát trước cửa.
Hee Won không hiểu sao thấy chột dạ nên hắng giọng một tiếng, còn Kwon Young Je thì vẫn giữ vẻ mặt vô cảm như thường lệ.
Cả hai đi qua hành lang hẹp rồi vòng ra phía sau bục. Ngay khi lời MC vừa dứt, tiếng vỗ tay như sấm liền nổ ra. Kwon Young Je bước lên bục với tư cách là Phó chủ tịch.
Dù đứng trước ánh đèn sân khấu rực rỡ, anh cũng không hề tỏ ra căng thẳng. Anh vốn là người đã quen với ánh mắt của vạn người.
“Các bạn nhân viên mới khóa 28 của Apex, xin chân thành chúc mừng các bạn đã gia nhập công ty.”
Giọng trầm ấm tuyệt vời vang lên qua micro. Trên màn hình lớn chiếm trọn mặt trước sân khấu, hình ảnh của Kwon Young Je đang được truyền trực tiếp. Khi được tận mắt đối diện với Phó chủ tịch Apex Kwon Young Je, người mà bấy lâu nay họ chỉ thấy qua truyền thông, các nhân viên mới ai nấy đều sáng bừng mắt.
Trong lúc đó, Hee Won đã chọn một chỗ ở phía dưới sân khấu. Chỗ tối đó là nơi hoàn hảo để một thư ký riêng đứng quan sát. Khi cậu đang dùng đôi mắt diều hâu để kiểm tra tình trạng màn hình, âm thanh và ánh sáng, thì đột nhiên cảm thấy có ánh mắt từ đâu đó đang nhìn mình.
Vừa nhìn về phía ghế khán giả, cậu liền chạm mắt với ai đó. Đó là một trong những nhân viên mới mà cậu đã chào hỏi lướt qua lúc nãy. Giữa lúc tất cả mọi người đều đang nhìn Phó chủ tịch Kwon Young Je, chỉ một mình cậu ta ngoảnh đầu lại, nên đương nhiên là trông nổi bật rồi.
Vì cậu ta đang nhìn mình rõ ràng như vậy, Hee Won không thể giả vờ không thấy, nên cậu lại nở một nụ cười xã giao như thường lệ. Khi cậu chào bằng mắt, đối phương cũng gật nhẹ đầu như đáp lại.
Nhóc con à…, nhìn về phía trước đi. Không phải vì đông người mà được làm việc riêng đâu.
Hee Won thầm đưa ra lời khuyên trong đầu. Không biết liệu thông điệp thầm lặng có tác dụng không, mà mặt của nhân viên mới đã quay về phía trước. Nhưng đó cũng chỉ là nhất thời. Tưởng chừng cậu ta đã tập trung được một lúc, rồi lại bắt đầu liếc trộm.
Dù cậu ta có làm gì hay không, Hee Won cũng không bận tâm. Kwon Young Je đang phát biểu ở phía trước, cậu sao có thể dời sự chú ý của mình đi nơi khác được chứ?
“Thư ký Kim.”
Đúng lúc đó, một nhân viên phòng PR tiến đến và khẽ hỏi ý kiến của Hee Won. Cả hai bất giác cùng nhau chăm chú lật xem máy tính bảng, mải mê trao đổi nhỏ để không làm ảnh hưởng đến bài phát biểu chào mừng.
Kwon Young Je đang đứng trên bục, đảo mắt nhìn khắp lượt cảnh tượng này. Dù cho Kim Hee Won có trốn ở góc khuất đến đâu, cậu vẫn luôn nằm trong tầm mắt của anh.
Những gương mặt dưới hàng ghế khán giả cũng vậy. Anh không thể nào bỏ sót gã Alpha đang nhìn trộm bạn đời của người khác như kẻ trộm từ lúc nãy. Dù tâm trạng vô cùng khó chịu, nhưng nét mặt anh không hề suy suyển, và anh tiếp tục bài diễn văn chào mừng dài với dáng vẻ đầy chuẩn mực.
“Một lần nữa, xin chúc mừng các bạn đã gia nhập công ty, và tôi mong rằng tất cả những người có mặt tại đây sẽ sớm trưởng thành thành những nhân tài gánh vác tương lai của Apex. Xin cảm ơn.”
Ngay khi anh dứt lời, tiếng vỗ tay như pháo nổ vang lên. Bài phát biểu của Phó chủ tịch kết thúc sớm 5 phút so với thời gian dự kiến, khiến phía bàn MC có vẻ hơi lúng túng, vội lướt xem sơ đồ vận hành. Ngay lúc Trưởng phòng PR định mở lời, Kwon Young Je đã lên tiếng trước vào micro trên bục.
“Nhân dịp hiếm có này, tôi nghĩ tôi sẽ nhận vài câu hỏi. Các bạn nhân viên mới, nếu có điều gì thắc mắc, cứ thoải mái hỏi nhé.”
Trước hành động đột ngột không hề được thảo luận trước này, không chỉ đội PR, mà ngay cả Hee Won đang đứng ở dưới cũng kinh ngạc đến tròn mắt. Nhưng vì đó là ý của Phó chủ tịch nên không một ai có thể ngăn cản. Ngược lại, đối với các nhân viên mới, đây cũng là một cơ hội tốt hiếm có.
“Oa, quả thật cơ hội thế này không mấy khi có. Thưa Phó chủ tịch, câu hỏi có thể ở mức độ nào ạ?”
Trưởng phòng PR khéo léo tiếp tục dẫn dắt chương trình. Dưới ánh đèn sáng rực, có thể thấy vầng trán anh ta đang ướt đẫm mồ hôi. Rõ ràng là đang bối rối, nhưng anh ta vẫn phát huy sự nhanh nhạy đặc trưng của mình. Đã ở cấp trưởng phòng thì nhất định phải sở hữu năng lực vượt qua khủng hoảng đến mức này.
“Câu hỏi công việc, câu hỏi riêng tư, tất cả đều được.”
“Không phải nhân viên mới thì có được hỏi không ạ?”
“Đương nhiên là được.”
Kwon Young Je mỉm cười nhàn nhạt, tỏ ý không sao. Thấy vậy, không hiểu sao đội PR còn có vẻ phấn khích hơn cả các nhân viên mới. Đó là vì họ kỳ vọng đã nắm được một cơ hội tuyệt vời để tận dụng cho việc quảng bá.
“Ôi chao, Phó chủ tịch thật ngoài dự đoán nha.”
“Đúng thế thật.”
Anh ấy có ý đồ gì đây, Hee Won cũng không thể hiểu nổi hành động đột ngột này của anh, nên chỉ biết xoa xoa gáy mình.
Cậu nhìn lên bục, nhưng Kwon Young Je chỉ hướng về phía trước, phô ra gương mặt đầy quyến rũ của mình mà thôi.
iuuu sốp quá cuối cùng cũng có ngoại truyện😘😘 Cảm ơn sốp đã dịch ngoại truyện🫶🏻
uiii truyện cuối cùng cũng ra ngoại truyện rùi, hóng quá hehe. Cảm ơn sốp nhìuuuu lắmm ạaa🫶