iuuu sốp quá cuối cùng cũng có ngoại truyện😘😘 Cảm ơn sốp đã dịch ngoại truyện🫶🏻
Một lúc im lặng kéo dài. Dù hiếm hoi lắm mới được cho phép, nhưng chẳng có nhân viên mới nào đủ gan dạ để đường đột đặt câu hỏi cho Phó chủ tịch. Người không ngần ngại đặt tay lên mâm cơm đã bày sẵn, không ai khác chính là đội PR.
Một nhân viên giơ cao cánh tay phải, hô lớn.
“Năm nay bọn em có thể kỳ vọng vào tiền thưởng không ạ?”
Trước câu hỏi có phần khiêu khích, tiếng cười rộ lên từ hàng ghế khán giả. Kwon Young Je dang rộng hai tay, nắm lấy mép bục. Anh nói với vẻ mặt dịu đi trông thấy.
“Nhờ vào loại thuốc mới vừa ra mắt, giá cổ phiếu và lợi nhuận kinh doanh đều đã đạt mức cao nhất từ trước đến nay. Trả lời ngắn gọn thì, vâng. Mọi người có thể kỳ vọng.”
Những phản ứng gần như là reo hò nối tiếp sau đó. Trong bầu không khí phấn khích, các câu hỏi bắt đầu tuôn ra từ khắp nơi.
“Phó chủ tịch! Video quảng bá trên YouTube lần trước phản ứng rất bùng nổ. Ngài có ý định tham gia kênh chính thức của Apex một lần nữa không ạ?”
“Không có.”
Kwon Young Je đáp lại mà không cần suy nghĩ.
“Ngài đẹp trai từ khi nào vậy ạ?”
Trước lời nịnh hót núp bóng câu hỏi, anh chỉ nhướng mày thẳng tắp chứ không trả lời. Khi bầu không khí thoải mái tiếp diễn, các nhân viên mới vốn chỉ đang dè dặt quan sát cũng bắt đầu giơ tay.
“Không biết có ưu ái đặc biệt nào cho người có tính trạng không ạ?”
Người đặt câu hỏi là một Beta. Có vẻ như người này khá lo lắng vì phần lớn đồng nghiệp cùng khóa đều là người có tính trạng. Huống hồ, ngay cả Phó chủ tịch, trụ cột của công ty cũng là một Alpha trội còn gì.
Nghe vậy, Kwon Young Je đứng thẳng lưng. Ngay cả ý cười nhàn nhạt thoáng hiện trên mặt cũng bị xóa đi, và ngay sau đó một giọng nói trầm ổn được truyền qua micro.
“Apex là công ty dược phẩm chuyên về tính trạng, nhưng chúng tôi không phân biệt đối xử dựa trên việc nhân viên có tính trạng hay không. Nếu cảm thấy mình phải chịu bất lợi liên quan đến vấn đề này, tôi đề nghị bạn đến gặp đội quản lý lao động nội bộ để được tư vấn.”
Kwon Young Je tiếp tục nói một cách trôi chảy.
“Đồng thời, tôi đảm bảo rằng chừng nào tôi còn lãnh đạo Apex, thì chuyện đó tuyệt đối sẽ không xảy ra.”
Trong câu nói bổ sung cuối cùng, có xen lẫn một chút tự tin. Nhưng trong số những người lắng nghe, không một ai cho rằng điều đó là ngạo mạn. Thật kỳ lạ là Phó chủ tịch Kwon Young Je trông giống như một người đương nhiên sẽ giữ lời mà mình đã tuyên bố.
Điều đó có lẽ là nhờ vào uy quyền và khí chất đặc biệt mà anh sở hữu. Vị doanh nhân trẻ tuổi sẽ dẫn dắt tập đoàn lớn đang toát lên sức hấp dẫn cao quý ngay cả dưới ánh đèn sáng rực.
Đúng lúc đó, một người đàn ông ở hàng ghế khán giả đã giơ tay. Nhân viên mới được cho là đã vào công ty với tư cách thủ khoa hỏi với gương mặt rắn rỏi.
“Cho hỏi…, Apex có khuyến khích chuyện yêu đương trong công ty không ạ?”
Tiếng cười khúc khích vang lên. Lại đúng là một Alpha đẹp trai nói ra những lời như vậy nên mới thấy bất ngờ. Những gương mặt e thẹn trao đổi ánh mắt với nhau. Có lẽ vì đây là nơi tập trung những người mới ra trường, nên thoáng chốc cảm thấy giống như một giảng đường đại học.
“Chúng tôi để mọi người tự quyết định. Đây là xã hội, chứ không phải trường học. Nói thêm thì, tôi cũng đi đến hôn nhân nhờ yêu đương trong công ty đấy.”
Nghe vậy, những tiếng “Ồ—” thán phục vang lên. Dù đó là sự thật mà mọi người đều đã biết rõ, nhưng khi được nghe chính miệng Phó chủ tịch Kwon Young Je nói ra, cảm giác vẫn thật mới mẻ.
“Với tư cách là người từng trải, tôi khuyên các bạn nên lén lút gặp gỡ, tránh ánh mắt của người khác thì tốt hơn. Vì yêu đương bí mật lúc nào cũng gay cấn hơn mà.”
Ngay khoảnh khắc đó, máy quay nhanh chóng chuyển hướng. Gương mặt của Hee Won xuất hiện trên màn hình chính. Cậu đang đứng trong trạng thái không phòng bị, bỗng dưng thấy mặt mình bị chiếu lên màn hình liền lấy tay che mặt. Một tiếng than thở bất giác bật ra.
Khi cả hội trường trở nên xôn xao, Trưởng phòng PR đã nhanh nhẹn cầm lấy micro. Rồi anh ta giải thích thêm tình hình đúng với vai trò MC của mình.
“Các bạn nhân viên mới có thể chưa biết, nhưng vị đang bị chiếu trên màn hình kia là Trưởng phòng Thư ký Kim Hee Won, và cũng là bạn đời của Phó chủ tịch Kwon Young Je của chúng ta. Đây là cặp đôi nổi tiếng nhất ở Apex đấy ạ.”
Từ hàng ghế khán giả, vọng lên những âm thanh tựa như tiếng hét của các thiếu nữ. Đẹp đôi quá! Nối tiếp đó là cả giọng của ai đó đang nấp đi mà hét lên.
“Vâng, có vẻ như Thư ký Kim Hee Won đang xấu hổ lắm. Cậu ấy quay hẳn lưng đi rồi kìa. Đằng nào cũng là người một nhà, đáng lẽ cậu ấy nên cho các đồng nghiệp xem mặt một chút chứ… Thật là nhẫn tâm quá đi.”
Trưởng phòng PR nhất quyết trêu chọc Hee Won. Vành tai của người đang khoanh tay quay lưng đi đã đỏ ửng lên. Dù là người mà chuyện gì cũng không khiến cậu chớp mắt lấy một cái, nhưng có vẻ tình huống này vẫn khiến cậu thấy ngượng ngùng không chịu nổi.
Hee Won vẫn quay lưng đi, ngước nhìn lên bục.
Kwon Young Je như đáp lại, hạ tầm mắt xuống và hiếm hoi mỉm cười. Nụ cười đó quá tuyệt vời, khiến cậu không thể nào giận nổi. Cậu đành bật ra một nụ cười gần như là cam chịu.
Kết thúc buổi định hướng, trên đường trở về văn phòng, hai người rảo bước nhanh trên hành lang. Vừa sánh bước cùng tốc độ, Hee Won vừa khẽ hỏi.
“Sao anh lại làm vậy?”
“Chuyện gì?”
“Em nhất định phải nói thẳng ra bằng miệng mình à?”
“Em bất mãn vì anh công bố người của anh là của anh à?”
Trước câu trả lời trơ trẽn đó, ý muốn đáp lại của cậu cũng tắt ngấm. Hee Won đưa tay xoa gò má vẫn còn vương hơi nóng.
“Lúc nãy em thấy hình như có vài nhân viên đã quay cả video rồi. Nếu không ra thông báo, có thể video sẽ bị lan truyền trên mạng đấy.”
“Thế lại hay. Tin đồn bất hòa cũng sẽ lắng xuống thôi.”
Hee Won chợt dừng bước. Đôi mắt cậu mở to, hướng về phía Kwon Young Je.
“…Anh đã xem bình luận rồi sao?”
Kwon Young Je cũng dừng bước theo, đáp lại bằng ánh mắt thờ ơ.
“Việc em nghĩ rằng anh sẽ không biết mới đáng ngạc nhiên hơn đấy.”
“Em cứ nghĩ là anh không quan tâm đến mấy lời đàm tiếu.”
“Mọi người cũng cần phải biết anh yêu em đến nhường nào.”
Ai đời lại tỏ tình một cách thản nhiên như vậy chứ. Hee Won cười nhạt, rồi tiếp tục rảo bước. Cậu đi nhanh lên trước một bước để giữ thang máy dành cho ban lãnh đạo. Vừa hay bên trong không có ai.
“Vậy nên, ý anh là lúc yêu đương bí mật thì vui hơn chứ gì? Biết làm sao đây? Bị công khai cho cả thiên hạ biết rồi, niềm vui của anh chắc cũng không còn rồi nhỉ.”
“Bây giờ cũng có khác gì mấy đâu.”
Nhân lúc không có ai, Kwon Young Je nắm lấy tay cậu. Những ngón tay khéo léo luồn vào, lấp đầy từng kẽ ngón tay của Hee Won.
“Ý anh là, đụng chạm lén lút thì gay cấn hơn.”
Cửa thang máy từ từ khép lại. Qua khe hở chỉ còn chừng một gang tay, thoáng thấy đôi môi đang quấn lấy nhau. Ngay cả hình ảnh đó cũng nhanh chóng biến mất khi cánh cửa đóng sập lại.
2. Kỹ năng làm hậu phương
Kim Hee Won là người biết phân định rạch ròi ranh giới giữa vai trò thư ký riêng và vai trò bạn đời. Ở công ty, cậu là Thư ký Kim, còn ở nhà, cậu là người bạn đời Kim Hee Won. Cậu thuộc tuýp người luôn giữ vững nguyên tắc công tư.
Tuy nhiên, vẫn khó tránh khỏi những tình huống mà hai vai trò đó chồng chéo lên nhau. Giống như trường hợp ngay lúc này đây.
Cậu đang tham dự một sự kiện tài trợ như thường lệ, và thỉnh thoảng sẽ gặp những vị khách tham dự cùng bạn đời của họ. Một cặp vợ chồng đang khoác tay nhau đầy tình cảm cất lời chào vui vẻ với Kwon Young Je, rồi sau đó, như một trình tự đã được định sẵn, họ dời ánh mắt ra phía sau vai anh.
Một thư ký thì đương nhiên phải luôn đứng cách người mình phục vụ một bước, cẩn trọng quan sát tình hình. Ngay cả khi anh gặp gỡ người khác, cậu cũng chỉ khẽ cúi đầu chào chứ không được phép tham gia vào cuộc đối thoại. Điều đó cũng có nghĩa là người mà Thư ký Kim phải chú ý chỉ có duy nhất Kwon Young Je mà thôi. Với tư cách là một người hỗ trợ chuyên nghiệp, đó là cách xử sự tất nhiên.
Nhưng khi nhận được ánh mắt kiểu "Sao cậu lại đứng ở đằng đó?" như lúc này, cậu không còn cách nào khác ngoài việc phải đứng sóng vai bên cạnh Kwon Young Je. Hee Won khéo léo thu hẹp khoảng cách, cung kính cất lời chào đối phương.
“Xin chào ngài, Thị trưởng Heo Tae Soo. Phu nhân Kim Hyun Young.”
“Ôi chao, rất vui được gặp. Vị này là ‘vợ’ của Phó chủ tịch vốn nổi tiếng lừng lẫy đó sao?”
“Này, bà này. Không phải là vợ, mà là bạn đời. Rõ ràng là đàn ông mà bà xưng hô như thế có được không.”
“Không sao đâu ạ. Hai vị cứ gọi tôi theo cách mà hai vị thấy thoải mái, không vấn đề gì ạ.”
Đây không phải là chuyện cậu mới trải qua một hai lần, nên Hee Won chỉ mỉm cười cho qua. Vốn dĩ các Beta thỉnh thoảng vẫn hay lỡ lời với người có tính trạng. Vì có chút khác biệt với quy chuẩn xã hội, nên sai sót ở mức độ này cũng là chuyện thường thấy.
“Trời ơi, trông đẹp đôi quá. À mà… sao hai vị lại cứ đi cách xa nhau như vậy?”
Lại nữa rồi, câu hỏi tàn nhẫn của người thường. Vụ này cũng chẳng khác gì một thảm họa được tạo ra bởi sự thiếu hiểu biết của vị phu nhân. Vì chỉ cần nhìn biểu cảm thôi cũng thấy rõ vẻ mặt thực sự lấy làm lạ của bà ấy.
Nghe thế, Thị trưởng Heo liền tặc lưỡi rồi bắt đầu quở trách bạn đời của mình. Sao bà lại hỏi mấy cái thứ đó! Dường như đã quên mất đây là một sự kiện chính thức, tiếng quát hơi lớn bất giác đã thu hút sự chú ý của mọi người.
“Ôi trời. Không biết thì cũng có thể hỏi chứ, sao ông lại chì chiết tôi như bắt chuột vậy? Chẳng lẽ, vợ chồng mà giữ kẽ với nhau mới là bình thường à?”
“Được rồi. Được rồi. Phó chủ tịch Kwon, xin lỗi cậu nhé. Lát nữa chúng ta gặp riêng nói chuyện sau.”
Thị trưởng Heo vội vã đưa vợ mình quay đi. Cặp vợ chồng đi xa dần, vừa đi vừa thì thầm to nhỏ với nhau. Có vẻ như Thị trưởng Heo đang thay mặt giải thích mối quan hệ của hai người họ cho vợ mình hiểu.
“……”
Hee Won bị bỏ lại tại chỗ, gãi gãi má với vẻ mặt đầy lúng túng. Khẽ liếc sang bên cạnh, cậu thấy Kwon Young Je đang nhếch mép, cúi xuống nhìn mình.
“Giờ thì đúng là tiến thoái lưỡng nan rồi nhỉ? Em định thế nào đây, Thư ký Kim?”
iuuu sốp quá cuối cùng cũng có ngoại truyện😘😘 Cảm ơn sốp đã dịch ngoại truyện🫶🏻
uiii truyện cuối cùng cũng ra ngoại truyện rùi, hóng quá hehe. Cảm ơn sốp nhìuuuu lắmm ạaa🫶