
Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.
Kỳ nghỉ mùa hè, chương 8
"Aish, cái đệt…?"
Đúng là tà đạo mà.
Jin Eon khẽ rên rỉ. Từ sàn nhà, hơi ẩm và không khí dính nhớp bốc lên, có vẻ như điều hòa đã tắt khi anh ngủ.
"Ôi..."
Anh vò đầu rồi ngồi dậy, thấy thật nực cười khi giấc mơ mà anh khao khát mãi không đến lại đột ngột ập đến vào một ngày mà anh nghĩ rằng mình sẽ ổn. Hơn nữa, ký ức vừa hiện về cũng chẳng phải là một kỷ niệm đẹp đẽ gì cho cam.
"...Tên khốn kiếp."
Anh buột miệng chửi rủa khi gương mặt người đàn ông trong mơ hiện lên, Seo Kyung đang ngủ bên cạnh liền nhăn mặt và lèm bèm. Jin Eon đứng dậy. Tâm trạng anh sa sút vì ác mộng đêm qua.
Anh biết người đàn ông xuất hiện trong giấc mơ là ai. Mục sư, hoặc thầy. Ông ta là chủ của nhà thờ nhỏ trong làng. Gọi là mục sư hay thầy cho oai, chứ từ nhỏ ông ta đã nổi tiếng là kẻ tà đạo vì cách ăn mặc, nói năng và hành động kỳ lạ của mình. Ông ta cũng là một trong hai người thiệt mạng trong vụ tai nạn xe buýt năm xưa.
‘Bọn mình bị ông ta bắt gặp sao...?’
Jin Eon ra ngồi ở hiên nhà, nghiền ngẫm lại ký ức vừa tìm lại được trong đêm. Buổi sáng mùa hè, khi mặt trời chưa lên cao lại se lạnh hơn anh tưởng.
‘Ba ngày sau, hãy đến đây. Cả hai đứa cùng đến, để rửa sạch những tâm hồn dâm ô và tội lỗi của mình, và cùng nhau cầu nguyện. Nhưng lúc đó, các con phải xưng tội với ta. Không được nói dối một lời nào.’
Giọng nói trầm tĩnh, có phần hách dịch của người đàn ông cứ văng vẳng trong đầu anh. Giờ thì anh đã phần nào hiểu được thái độ lảng tránh của Hee Jae.
‘Có phải bọn mình chia tay vì bị ông ta bắt gặp không?’
Jin Eon thẫn thờ nhìn sân nhà rồi tự hỏi. Nếu đó là lý do bọn họ chia tay, thì việc Hee Jae không tìm anh sau vụ tai nạn cũng dễ hiểu. Chưa hết, ngay cả bây giờ, mỗi khi nhìn thấy Jin Eon có lẽ anh ấy cũng cảm thấy sợ hãi hoặc khó chịu hơn là vui mừng.
‘...Cái quái gì thế này?’
Anh không phủ nhận khả năng đó. Nhưng việc nhận ra rằng bọn họ có thể đã chia tay trước khi anh mất trí nhớ khiến anh cảm thấy hụt hẫng.
‘Anh ấy đâu có vẻ gì là sợ hãi đến thế…’
Jin Eon chợt nhớ đến cảnh Hee Jae ngồi sau lưng anh, khá gan dạ đáp trả lời nói của người đàn ông. Nếu chỉ xét riêng hình ảnh đó, thì người sợ hãi hơn lại là Jin Eon chứ không phải Hee Jae. Bởi vì Jin Eon đã run sợ khi người đàn ông nhắc đến bố mẹ của họ. Nhưng tại sao...
‘Không... thôi…’
Tại sao chứ?
Jin Eon cố gắng trấn tĩnh bản thân, không muốn sa đà vào việc tìm kiếm lý do chia tay. Dù lý do là gì, sự thật là Hee Jae và anh đã từng chia tay. Dù là do Jin Eon mất trí nhớ, hay do bị mục sư mắng mỏ, điều đó không quan trọng. Điều quan trọng là Jin Eon muốn gặp lại anh ấy ngay bây giờ.
Chỉ vậy thôi.
Anh khao khát cậu bé ấy. Anh không muốn viện cớ hay lý do gì để kìm nén cảm xúc này. Anh thẫn thờ nhìn cảnh ánh nắng mặt trời dần trải dài trên sân nhà. Rồi anh nhắn một tin nhắn ngắn vào điện thoại.
[Hôm nay mình gặp nhau được không? (8:12 sáng)]
Dù là buổi sáng, Hee Jae vẫn xem tin nhắn rất nhanh. Nhưng chỉ vậy thôi, không có thêm phản hồi gì. Jin Eon ngồi trên hiên, đưa chân đạp vào khoảng không như một đứa trẻ trong lúc chờ đợi. Vì quá nôn nóng, anh nhắn thêm một câu: "Tôi cũng phải trả lại quần áo cho anh nữa." Dù anh có nói gì, mãi một lúc sau Hee Jae mới nhắn lại.
[Trưa gặp nhau một lát. (9:00 sáng)]
Và Hee Jae bổ sung thêm một tin nhắn khác.
[Gặp ở nhà thờ. (9:10 sáng)]
Nhà thờ vắng lặng. So với một nơi đã lâu không có người quản lý, nó vẫn khá sạch sẽ, nhưng đâu đó vẫn lộ rõ dấu vết của sự xuống cấp. Nghe nói sau khi vị mục sư qua đời, chính quyền địa phương từng tiếp quản tòa nhà này để sử dụng, nhưng có vẻ cũng không duy trì được lâu.
Jin Eon bước vào và cẩn thận khép cửa lại. Hee Jae đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên trong nhà thờ. Đó chính là chỗ ngồi in sâu trong ký ức của Jin Eon.
"Anh đến sớm thế?"
Jin Eon đang nghĩ xem nên nói gì thì Hee Jae quay lại. Anh ấy đang chắp tay cầu nguyện. Jin Eon nuốt nước bọt vì căng thẳng. Chỉ cần chạm mắt với Hee Jae thôi cũng khiến anh cảm thấy môi mình khô khốc. Anh có cảm giác như tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
"À... cậu đến một mình à?"
Hee Jae hỏi. Jin Eon gật đầu. Anh chần chừ ngồi xuống bên cạnh, Hee Jae liền dịch sang phía bên kia một chút. Chỉ một khoảng cách nhỏ đó thôi cũng khiến anh cảm thấy sự ngượng ngùng tăng lên.
"...Lâu lắm rồi mình mới đến đây nhỉ?"
Jin Eon ngập ngừng rồi thận trọng lên tiếng. Lần này Hee Jae gật đầu và cắn chặt môi. Jin Eon kiên nhẫn chờ đợi. Mãi sau, Hee Jae mới cất lời.
“Tôi thỉnh thoảng vẫn ghé qua.”
"À..."
"Giờ cũng chẳng còn ai đến đây nữa... Dù sao thì, đây cũng là nơi có nhiều kỷ niệm với tôi."
Nghe những lời đó, Jin Eon mới đoán ra được lý do nhà thờ được duy trì sạch sẽ đến vậy. Anh lại lặp lại "à..." như một kẻ ngốc. Anh biết mình trông có vẻ ngốc nghếch, nhưng anh không thể làm gì khác. Khoảng cách giữa Hee Jae trong giấc mơ đêm qua và Hee Jae đang ngồi đây cách biệt nhau tận 10 năm, nếu anh không bối rối thì mới là chuyện lạ.
"...Đó không phải là kỷ niệm đẹp, phải không?"
Sau một hồi do dự, cuối cùng Jin Eon cũng hỏi. Hee Jae nãy giờ chỉ nhìn về phía trước, cuối cùng cũng quay đầu lại. Ánh mắt họ chạm nhau. Đôi mắt anh ấy vẫn trong trẻo và thẳng thắn như ngày nào. Jin Eon giải thích thêm.
"Tôi không thích kỷ niệm đó..."
Anh nghịch ngợm những ngón tay khi nói, Hee Jae cúi đầu xuống rồi ngẩng lên. Anh ta gật đầu nhẹ. Một cảm giác căng thẳng khó tả, Jin Eon chỉ có thể siết chặt đôi tay mình. Anh cảm thấy lòng bàn tay hơi rịn mồ hôi.
"...Tôi không nghĩ nhiều về chuyện thích hay không thích."
Đột nhiên, Hee Jae nói.
"Giờ cũng chẳng còn gì nhiều nữa... Kỷ niệm đó vẫn còn. Không, tôi chỉ nghĩ về kỷ niệm đó thôi."
Đầu óc Jin Eon trống rỗng. Lời nói của Hee Jae như một nhát dao cứa vào anh, người đã quên đi quá khứ và sống cuộc đời mình trong sự chúc phúc của lãng quên.
"Tại sao..."
Mãi một lúc sau, anh mới mở miệng được.
"Tại sao anh không nói cho tôi biết?"
Hee Jae nhìn chằm chằm vào anh. Đôi mắt anh ấy trong veo, đến mức anh có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong đó. Tay anh run rẩy. Giờ thì họ đã quay mặt về phía nhau, ngồi đối diện nhau, như ngày xưa.
"Không có lý do gì để nói cả."
Hee Jae nói. Giọng anh ấy bình thản, không chút thăng trầm. Jin Eon cố gắng che giấu bàn tay đang run rẩy bằng cách nắm chặt lấy vạt quần.
"Lúc đầu, tôi cũng bối rối vì tình trạng của cậu… Nhưng rồi thời gian trôi qua, càng lúc càng thấy khó mở lời. Rồi dần dần, tôi nhận ra… à, thì ra mọi chuyện chỉ thế này thôi. Vậy nên tôi không liên lạc nữa."
"Chỉ... thế này thôi sao?"
"Ừ. Chỉ thế này..."
Chỉ thế này.
Jin Eon lặp lại câu nói đó trong đầu. Anh cảm thấy như có một nắm cát trong miệng, sạn sạn và khó chịu. Cảm giác như ai đó dùng móng tay sắc nhọn cào nát khoang miệng của anh vậy.
"…Làm sao có thể như thế được?"
Mãi một lúc sau, anh mới hỏi được. Đó không phải là câu hỏi đã được suy nghĩ kỹ càng. Đúng hơn, đó là một lời cầu xin bật ra từ cảm xúc khi anh không thể kìm nén được nữa.
"Tôi quên hết rồi, nhưng anh... không, cậu nhớ hết mà..."
"..."
"Vậy làm sao mà..."
"..."
"Làm sao mà 'chỉ thế này' được chứ...?"
Hee Jae cụp mắt xuống. Biểu cảm của anh ta đã thay đổi kể từ khi Jin Eon gọi là "cậu". Những cảm xúc thật mà anh ta cố gắng che giấu dường như đang dần hiện lên trên gương mặt ấy.
"Thời gian..."
Dù đó không phải là câu trả lời mà Jin Eon mong muốn hay kỳ vọng,
Đôi mắt Hee Jae lạnh lẽo, khóe môi mím chặt. Tình yêu và nhiệt huyết nồng cháy năm xưa đã nguội lạnh, không còn dấu vết. Đôi mắt của anh ta chỉ còn sự bối rối hờ hững dành cho người đến quá muộn, và sự khó chịu chưa kịp che giấu hết. Không có ảo mộng ngọt ngào mà Jin Eon đã vẽ ra, cũng không có sự tôn trọng dành cho những kỷ niệm đã từng tô điểm cho một thời.
Chỉ có một điều duy nhất tồn tại.
"Thời gian... trôi qua quá lâu rồi."
Thực tế. Chỉ vậy thôi.
"Tôi quên hết rồi... chuyện cũ."
Lời nói của Hee Jae như một giọt nước rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng. Jin Eon im lặng. Những gợn sóng do lời nói của Hee Jae tạo ra đang lan tỏa trong lòng anh. Không phải là cú sốc rung chuyển đầu óc như lúc nãy. Nhưng trái tim anh đã đủ chao đảo.
Khi anh quên đi quá khứ, Hee Jae có cảm giác như thế này sao? Cảm giác như họ đang chơi bập bênh vậy. Một người nhớ, một người quên, rồi một người lại nhớ nhưng người kia lại quên. Ngày trước, Hee Jae là người nặng trĩu, còn anh nhẹ bẫng. Bây giờ, anh lại là người chìm xuống, còn Hee Jae đã buông tay từ lâu.
Jin Eon chỉ có thể lặng lẽ vuốt ve từng ngón tay mình. Vô số suy nghĩ thoáng qua rồi biến mất trong đầu anh. Hầu hết trong số đó là những lời thuyết phục mà anh định nói với Hee Jae hôm nay. Tất cả đều trở nên vô nghĩa.
"...Hee Jae à."
Dù vậy, cuối cùng anh vẫn cất lời. Bây giờ, chính anh cũng không chắc cảm xúc mình đang ôm lấy là sự cố chấp hay tình yêu nữa. Những ký ức rời rạc liên tục kéo ghì lấy anh, khiến anh không thể buông bỏ. Có lẽ… anh chỉ muốn quay về cái thời mà anh và Hee Jae vẫn còn giữ được một sự cân bằng hoàn hảo. Hoặc không…
"Tôi..."
...Anh không biết nữa.
Jin Eon đưa tay ra. Dòng suy nghĩ bị tắc nghẽn khiến anh không thể thốt nên lời. Anh nhìn thấy bàn tay Hee Jae đang đặt hờ hững trên ghế. Anh đặt tay mình lên đó. Không phải một hành động có chủ đích, chỉ đơn giản là anh chỉ muốn giữ lấy Hee Jae.
Đúng lúc đó, có tiếng chuông vang lên. Có vẻ như ai đó đã rung chuông bên ngoài nhà thờ. Và lúc này, bàn tay Jin Eon đã chạm lên bàn tay của Hee Jae. Một bàn tay nhỏ nhắn, trắng trẻo và mềm mại, giống hệt như trong ký ức của anh.
"A..."
Nhưng tại sao?
Khoảnh khắc đó, Jin Eon hiểu rõ hơn bao giờ hết những lời Hee Jae đã nói. ‘Thời gian trôi qua quá lâu rồi.’ Câu nói mà anh vừa cảm thấy tàn nhẫn đột nhiên ập đến với anh. Khoảnh khắc tay họ chạm nhau, làn da nhẹ nhàng tiếp xúc, anh đã nhận ra. Nhận ra tất cả, như một tia sét giáng xuống đầu.
"Không..."
Hee Jae nói đúng.
"...Không, không có gì."
Thời gian… đã trôi qua quá lâu rồi.
Jin Eon nhẹ nhàng rút tay khỏi tay đối phương. Bàn tay họ vừa tiếp xúc ngượng ngùng giờ đã tách rời nhau một cách nhẹ nhàng. Như vậy lại càng tự nhiên hơn.
Thật kỳ lạ. Suốt quãng đường trở về quê nhà, anh đã khắc khoải chờ đợi giây phút được gặp lại người trong ký ức, mong mỏi đến mức trái tim cứ thấp thỏm không yên. Ấy thế mà ngay khi bàn tay cả hai chạm vào nhau, tất cả những xao động, háo hức và mong chờ ấy lại vụt tắt. Dù bàn tay của Hee Jae vẫn nhỏ bé, trắng trẻo và mềm mại như ngày nào.
Tựa như lý trí sau một hồi lang thang trong khao khát hoài niệm và tôn thờ quá khứ, cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Không, có lẽ anh đã tỉnh mộng rồi. Trái tim anh nhanh chóng trở nên bình tĩnh đến đáng sợ, và bàn tay vừa chạm vào tay anh ấy cũng không còn run rẩy nữa.
Vô cảm. Đó là từ thích hợp nhất. Dù chỉ là một cái chạm ngắn ngủi, cũng không thể nhầm lẫn được. Cảm giác từ bàn tay đó khác với tưởng tượng, khác với ký ức. Hạnh phúc ngọt ngào lan tỏa ngay khi môi chạm môi, sự rung động và niềm vui khi nắm tay nhau lén lút, sự thỏa mãn khi bí mật trò chuyện những điều vớ vẩn, tất cả đều tan biến.
Anh chỉ cảm nhận được một chút thay đổi do dòng chảy thời gian, sự ngượng ngùng do tiếp xúc gượng gạo, và sự xa lạ. Quá đỗi bình thường so với kết quả của cuộc gặp gỡ tình yêu cũ đã mất, thậm chí còn hơi khó chịu.
"Xin lỗi."
Jin Eon nhanh chóng xin lỗi. Lời xin lỗi đã không còn khó khăn nữa.
"Anh nói đúng. Tôi tự nhiên khơi lại chuyện cũ."
Hee Jae im lặng. Anh ta vẫn điềm tĩnh như thể đã lường trước được khoảnh khắc này. Xứng danh người không thích sự xáo trộn.
"Lâu lắm rồi mới nhớ lại... Chắc tôi hơi hưng phấn quá."
‘Này, Woo.’
"Kỷ niệm lúc đó quá sống động... Tôi cứ nghĩ gặp lại anh, bọn mình sẽ quay về những ngày tháng xưa cũ... Đúng là suy nghĩ ngốc nghếch."
‘Giờ phải làm sao đây?’
Sự lúng túng xen lẫn tiếng thở gấp trong lời nói ấy... anh thấy điều đó thật dễ chịu. Không thể nói là đáng yêu, vì anh không đủ bình tĩnh để cảm nhận theo cách ấy.
Cả hai đều vụng về, cả hai đều tha thiết. Cả hai đều sâu sắc, cả hai đều đã yêu. Lúc đó, khoảnh khắc đó.
"Chuyện đó sao có thể chứ."
Nghĩ lại thì, chuyện này xảy ra cũng là điều đương nhiên. Ngay cả con người cũng thay đổi. Khi thời gian và hoàn cảnh thay đổi, cán cân của mối quan hệ cũng nghiêng ngả. Jin Eon cũng đã trải qua chuyện này không biết bao nhiêu lần. Khoảnh khắc hai trái tim đồng điệu là một phép màu, một điều kỳ diệu trong mối quan hệ yêu đương, cần được trân trọng và giữ gìn.
"Cậu của khi ấy, tôi của khi ấy, đều không còn nữa."
Giọng nói của Hee Jae trong hiện thực không còn sự bối rối hay hụt hẫng. Chỉ còn ánh mắt bình thản của người quay đầu nhìn lại từ xa. Jin Eon gật đầu.
"Phải rồi."
Anh đáp ngắn gọn.
"Tôi sai rồi."
"..."
"Nếu chỉ để nó trong ký ức, có lẽ sẽ đẹp hơn. Cả anh, cả tôi."
"..."
"Xin lỗi."
Lời nói của Hee Jae, cũng như lời nói của chính anh, không còn đau đớn như lúc nãy. Anh cảm thấy thật kỳ lạ khi cảm xúc có thể trồi sụt nhanh đến thế. Cho đến khi tay họ chạm vào nhau, anh vẫn muốn trách Hee Jae, rằng có gì đó không đúng, rằng sao có thể coi nhẹ quãng thời gian của họ như vậy. Nhưng giờ thì anh thực sự không còn cảm thấy gì cả.
"Mình về nhé?"
Hóa ra mọi chuyện đơn giản vậy. Đơn giản đến tàn nhẫn.
Jin Eon vừa đứng dậy vừa hỏi. Hee Jae gật đầu rồi đứng dậy theo anh. Họ im lặng bước đi trên lối đi giữa nhà thờ. Tiếng bước chân lệch nhịp vì bầu không khí ngượng ngùng.
"Anh đi đâu vậy?"
"À... chỉ đi làm gần đây thôi."
"À à."
"Cậu tự về được chứ?"
"Vâng."
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi cứ thế tiếp diễn rồi lại dừng, lặp đi lặp lại cho đến khi họ ra khỏi nhà thờ. Khi cánh cửa nhà thờ đóng lại, Jin Eon và Hee Jae đứng cách xa nhau hơn lúc ban đầu. Hee Jae phải nghiêng người mới nói chuyện được với Jin Eon.
"Vậy thì..."
Hee Jae mở lời trước, Jin Eon gật đầu. Tình cờ là họ đi ngược hướng nhau. Hee Jae có vẻ hơi do dự, rồi anh ấy vụng về dang rộng vòng tay. Có lẽ anh ấy muốn chào tạm biệt bằng một cái ôm nhẹ. Jin Eon cũng lúng túng dang tay ra và ôm Hee Jae. Hee Jae trắng trẻo, nhỏ nhắn, thơm tho, vừa vặn trong vòng tay anh... chỉ vậy thôi. Hai người vỗ nhẹ vào lưng nhau rồi tách ra, cố gắng không tỏ vẻ gượng gạo.
"Anh đi trước đi."
Jin Eon cúi đầu chào. Anh thấy Hee Jae gật đầu, phía sau anh ta là chiếc xe máy quen thuộc, chiếc xe có gắn chuông gió. Anh đợi Hee Jae lấy chiếc áo khoác làm việc quen thuộc từ xe, mặc vào rồi đội mũ bảo hiểm. Khi anh định lặng lẽ rời đi...
"Này... Jin Eon."
Hee Jae đột nhiên gọi anh, giọng ngập ngừng hơn lúc nãy. Khi ánh mắt họ chạm nhau, anh ta cụp mắt xuống và nói.
"Xin lỗi."
Đúng như anh dự đoán.
Jin Eon gật đầu. Anh chỉ cảm thấy như đang nhận lại lời xin lỗi mà mình đã nói ra, không hơn không kém. Có lẽ cả hai đều biết rằng họ không có lý do gì để xin lỗi, nên lời xin lỗi đó chỉ mang tính hình thức.
Giá như anh ấy đừng nói lời xin lỗi này.
Anh thầm nghĩ, nhưng không nói ra. Hee Jae rời đi ngay lập tức. Tiếng chuông gió leng keng vang lên khi anh ấy đi ngang qua. Jin Eon quay người lại rồi đứng yên lắng nghe tiếng chuông. Tiếng chuông trong trẻo và gợi lên nỗi nhớ không nguôi, như thể chỉ còn lại lời hứa năm xưa thay cho con người năm ấy.
Anh đứng đó cho đến khi tiếng chuông xa dần. Nghe tiếng chuông, anh vẫn cảm thấy nhớ nhung da diết. Anh luôn nghĩ rằng mình nhớ Hee Jae, nhưng giờ đây anh không chắc chắn nữa. Có lẽ đó chỉ là nỗi luyến tiếc quá khứ, hoặc sự lãng mạn hóa tuổi thơ ngây ngô và mối tình đầu của anh. Và dù đó là gì, thì nó cũng không còn nữa.
Có lẽ vì vậy mà anh mới thấy nhớ nhung. Chỉ những thứ đã mất đi mới khiến người ta nhung nhớ. Anh biết điều đó, nhưng anh không hiểu tại sao mình lại đến đây. Tại sao anh không thể từ bỏ cho đến khi tận mắt nhìn thấy và chạm vào nó?
Jin Eon quay bước. Tiếng chuông gió không còn nữa. Hee Jae đã rời đi, và cũng đến lúc anh bước xuống khỏi chiếc bập bênh rồi.
Anh khóc một chút trên đường về. Nhưng không phải là vì cảm giác nhẹ nhõm.
Còn tiếp.
hay nhoaaaa
niceeeeeeee
chắc mất ngủ dài dài vì cày
hay quá mạ ơi
Có tr để luyện oy
Truyện hay
niceee
đọc mà khoái
Đúng đỉnh nha
Xuất sắc ❤️🔥