Bọ Rùa

Logo.png

Kỳ Nghỉ Mùa Hè - Chap 7

Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.

Kỳ nghỉ mùa hè, chương 7


‘Các con đang làm gì ở đây vậy?’

Hai cậu bé vội vàng tách nhau ra. Họ đang ở trong nhà thờ vắng người, trước hàng ghế gỗ dài.

‘Hai đứa vừa làm gì đấy?’

Ánh mắt người đàn ông đáng sợ hơn cả giọng nói run rẩy của ông ta. Tròng trắng trong đôi mắt mở to của ông ta lộ rõ mồn một. Những sợi tơ máu giăng kín trên đó như mạng nhện. Jin Eon vô thức bước lên trước.

‘À... chúng cháu không làm gì cả…’

Anh vốn không có tài nói dối.

Ánh mắt người đàn ông nhanh chóng lia qua lia lại giữa Jin Eon và Hee Jae. Jin Eon cố gắng hết sức để che chắn cho Hee Jae. Anh đã vô thức đẩy cậu bé ra sau lưng mình.

‘...Thật không?’

Cách nói chuyện của người đàn ông này có chút kỳ lạ. Ông ta là một người đàn ông gầy gò, luôn kéo dài giọng ở cuối câu. Ông ta cố tỏ ra thân thiện, nhưng cách nói chuyện quá giả tạo đó lại gây cảm giác khó chịu.

Jin Eon không thích ông ta. Ngay từ khi ông ta mới xuất hiện ở làng, anh đã thấy đôi mắt sáng quắc kỳ lạ và nụ cười máy móc như đang bắt chước biểu cảm của người khác của ông ta thật đáng ghét.

‘Con à, con trả lời xem.’

Thật không may, bọn họ lại bị người đàn ông này bắt gặp khi đang hôn nhau.

Người đàn ông dễ dàng đẩy Jin Eon ra. Chỉ cần ông ta nắm lấy vai anh và đẩy sang một bên là xong. Jin Eon cố gắng chống cự nhưng Hee Jae ở phía sau đã nắm chặt tay anh như muốn ngăn cản, khiến anh không thể làm gì được nữa. Jin Eon lảo đảo đứng sang một bên.

‘Chúng cháu chỉ nói chuyện thôi ạ…’

Hee Jae nói. Cậu bé giỏi nói dối hơn Jin Eon, trong mọi lĩnh vực. Jin Eon nuốt nước bọt. Giọng nói lạnh lùng của cậu khiến anh cũng phải sợ hãi.

‘Nói chuyện?’

‘Vâng, nói chuyện ạ.’

‘Nói chuyện mà phải đứng gần nhau đến thế à? Hai thằng con trai?’

‘Hai thằng con trai thì không được đứng gần nhau nói chuyện sao ạ?’

Hee Jae rất cứng rắn. Cậu bé không hề nao núng trước những câu hỏi dồn dập. Nếu Jin Eon định lên tiếng, cậu bé sẽ ngay lập tức nhận ra và gửi cho anh một ánh mắt "im lặng". Thật tuyệt vời... Jin Eon thầm cảm thán trong lòng.

‘Con à.’

Người đàn ông quỳ xuống, như muốn ngang tầm mắt với Hee Jae đang ngồi.

‘Ta thấy hết rồi. Giấu cũng vô ích thôi.’

‘.....’

‘Cháu có biết mình đã phạm tội lớn đến mức nào không? Đây là chuyện rất rất lớn đấy. Các cháu vừa làm điều đáng bị trời phạt.’

‘Từ bao giờ mà bạn bè nói chuyện với nhau lại thành tội nghiệt vậy ạ?’

‘Ta đã nói là ta thấy hết rồi mà…’

Người đàn ông nhấn mạnh câu cuối cùng. Đôi mắt ông ta ánh lên một tia sáng kỳ lạ. Rõ ràng là cùng một người, nhưng đôi mắt ông ta lại có cảm giác như có một lớp màng mỏng bao phủ, giống như mắt của loài lưỡng cư.

‘Thấy hết rồi?’ Jin Eon cảm thấy đầu óc trống rỗng. Anh và người yêu vừa có một nụ hôn nồng cháy trong nhà thờ vắng người. Đương nhiên anh không nghĩ rằng có ai đó đang nhìn thấy.

Anh biết rõ thời gian nhà thờ này vắng người, vì người quản lý duy nhất chính là người đàn ông đang đứng trước mặt anh. Anh và người yêu thường tận dụng điều đó để dành thời gian riêng tư ở đây. Và bây giờ không phải là lúc người đàn ông này xuất hiện, huống hồ là không một tiếng động như vậy.

‘Các con à, làm vậy là bị trời phạt đấy.’

‘......’

‘Làm những chuyện dơ bẩn như vậy, Chúa sẽ gọi các con lên trời.’

Người đàn ông nắm chặt tay Jin Eon từ lúc nào. Bàn tay ông ta ướt đẫm mồ hôi. Jin Eon giật mạnh tay ra. Người đàn ông khựng lại, khoảnh khắc đó vẻ mặt ông ta dường như trở nên lạnh lùng.

‘...Ta phải nói chuyện này với bố mẹ các con sao?’

Một lát sau, ông ta hỏi. Jin Eon cảm nhận được người yêu phía sau mình giật mình. Jin Eon cũng không biết nói gì trước lời này. Anh cảm thấy lưỡi mình khô khốc. Người đàn ông đứng thẳng dậy. Bây giờ ông ta trông có vẻ cao lớn hơn.

‘Các con đã làm cho ta trở thành một người lớn xấu xa…’

Bóng của người đàn ông đổ xuống Jin Eon và người yêu của anh. Jin Eon vô thức ngước nhìn ông ta. Người đàn ông không biểu lộ cảm xúc gì. Vẻ mặt như đang suy tư của ông ta trông giống như một phù thủy độc ác đang nghĩ cách nấu nướng trẻ con.

‘...Ta sẽ cho các con thời gian suy nghĩ.’

Một lát sau, ông ta nói.

‘Ba ngày sau, hãy đến đây. Cả hai đứa cùng đến, để rửa sạch những tâm hồn dâm ô và tội lỗi của mình, và cùng nhau cầu nguyện. Nhưng lúc đó, các cháu phải xưng tội với ta. Không được nói dối một lời nào.’

‘......’

‘Nếu không, ta sẽ phải đến gặp bố mẹ các con.’

Giọng điệu câu nói cuối cùng của ông ta thậm chí còn có vẻ thân thiện, khiến Jin Eon càng rùng mình hơn. Jin Eon đứng bất động. Anh cảm thấy như mạch máu trong người mình bị tắc nghẽn, máu không thể lưu thông được nữa. Người đàn ông mỉm cười, quay người đi, không biết hay cố tình lờ đi vẻ mặt của Jin Eon. Và cuối cùng, ông ta nói thêm.

‘Hôm nay các con về đi. Bố mẹ các con sẽ lo lắng đấy.’


Còn tiếp.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

10 bình luận

FindboyFindboy

hay nhoaaaa

khangKhang

niceeeeeeee

chờ người tới tìm tôiChờ người tới tìm tôi

chắc mất ngủ dài dài vì cày

my loveMy love

hay quá mạ ơi

Cute boyCute boy

Có tr để luyện oy

Tunn2303Tunn2303

Truyện hay

loileLoile

niceee

XJin_owi.XJin_owi.

đọc mà khoái

HồngHồng

Đúng đỉnh nha

KemmKemm

Xuất sắc ❤️‍🔥