Bọ Rùa

Logo.png

Kỳ Nghỉ Mùa Hè - Chap 6

Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.

Kỳ nghỉ mùa hè, chương 6


"Trước khi tôi đi, xin hãy gặp lại tôi một lần thôi."

"..."

"Chỉ một lần thôi. Xin hãy liên lạc với tôi. Tôi sẽ đến bất cứ lúc nào. Tôi còn phải trả lại bộ quần áo này nữa mà."

"..."

"Xin anh đấy. Làm ơn đi mà?"

Cuối cùng, Hee Jae cũng gật đầu. Có vẻ như lời cầu xin tha thiết của Jin Eon đã khiến trái tim anh ấy mềm lòng đôi chút. Ngay khi nhận được câu trả lời, Jin Eon lập tức chạy trốn lên xe của Seo Kyung. Anh mặc nguyên bộ quần áo Hee Jae đưa cho, như một chàng tiều phu đánh cắp bộ cánh tiên nữ. Rồi anh không biết mình đã đến nhà Seo Kyung bằng cách nào nữa. Bao nhiêu suy nghĩ hỗn độn cứ giày vò anh.

"Đang làm gì đấy?"

Jin Eon chớp mắt. Seo Kyung đang nhìn anh nằm trên sàn nhà, vẻ mặt đầy khinh bỉ. Jin Eon im lặng đưa tay ra. Chắc chắn Seo Kyung hiểu ý muốn đỡ anh dậy, nhưng cậu ta không có động tĩnh gì. Jin Eon giãy giụa như một đứa trẻ làm nũng, nhưng cũng vô ích.

Thay vào đó, Seo Kyung luồn chân xuống lưng Jin Eon, ngồi xổm xuống và đẩy nhẹ lưng anh. Khi lưng anh hơi nhấc lên, Seo Kyung liền đẩy mạnh đến eo, giúp anh ngồi dậy. Jin Eon bị đẩy ngồi xuống, đầu óc vẫn còn mơ màng.

"Mày bị làm sao từ nãy đến giờ vậy? Làm tao lo đấy."

Seo Kyung hỏi, vừa vỗ nhẹ vào lưng anh. Những suy nghĩ hỗn loạn lập tức ùa về trong đầu anh khi nghe câu hỏi bình thường đó. Jin Eon chỉ nhìn chằm chằm vào sân nhà Seo Kyung. Bông hoa dại trắng nở ở một góc sân trông giống hệt Hee Jae. Bầu trời xanh trong như muốn khoe mẽ cái nóng, những đám mây trên trời và cả con chim sẻ đậu tạm trên hàng rào, tất cả đều giống Hee Jae. Cho đến tận ngày hôm qua, mọi thứ chỉ giống như gương mặt mờ ảo của Hee Jae mà thôi.

"Hee Jae..."

Jin Eon lẩm bẩm một cách thẫn thờ. Seo Kyung đang ngồi cạnh anh, trộn tương ớt vào bát cơm bỗng dừng lại. Cậu ta nói.

"Tao là Song Seo Kyung mà."

...Thật không tinh tế gì cả. "Aish," Jin Eon bực bội nói, Seo Kyung khúc khích cười. Cậu ta tiếp tục cầm thìa trộn đều hỗn hợp trong bát. Nói là đang chuẩn bị cơm trộn để ăn tối.

"Không phải vậy. Tao đang nói về Hee Jae, cái anh chàng đó."

Thật khó chịu khi cậu ta biết rõ anh đang nói ai nhưng vẫn cứ cố tình trêu đùa. Trong bầu không khí nghiêm túc và trang trọng này, việc cậu ta đang trộn cơm trộn thay vì làm mì ống bên cạnh anh cũng khiến anh thấy bực mình vô cớ.

"À, thế à?"

Seo Kyung tỏ vẻ hoàn toàn không quan tâm. Bây giờ, cậu ta đang cho dầu mè vào bát cơm trộn. Thật điên mất... Jin Eon lẩm bẩm một mình rồi giật lấy bát từ tay bạn mình. Anh trộn qua loa rồi đút một thìa vào miệng, hương vị thơm lừng lan tỏa. Bầu không khí chẳng hề lãng mạn chút nào, nhưng cơm trộn có vị rất vừa miệng.

"Mà sao mày lại ủ rũ thế? Rõ ràng mày là người đòi tìm người ta cho bằng được mà."

Seo Kyung vừa gắp cơm vừa hỏi, rồi lại giật lấy bát từ tay anh. Jin Eon chỉ nhai cơm mà không trả lời. "Tại sao?" Lý do thì quá rõ ràng rồi.

"...Anh ta bảo tao hãy quên đi."

Một lúc sau, anh nuốt hết thức ăn rồi mới nói được. Đột nhiên anh thấy đắng miệng, có lẽ Seo Kyung đã bỏ quá nhiều rau diếp vào cơm. Jin Eon đưa tay lau khóe miệng.

"Anh ta nói chuyện quá khứ chỉ là quá khứ thôi... Nói một cách rất lạnh lùng."

"À ha."

"...Tao không ngờ anh ta lại như vậy."

Jin Eon lẩm bẩm, Seo Kyung liếc nhìn anh. Jin Eon đặt thìa xuống. Khi anh nhớ lại những lời nói và biểu cảm của Hee Jae, anh hoàn toàn mất cảm giác ngon miệng.

"Thế mày nghĩ sao? Đã hơn 10 năm rồi, mày nghĩ anh ta sẽ chờ mày như hòn vọng phu chắc?"

"Ý tao không phải thế..."

Seo Kyung lại chọc đúng chỗ đau. Jin Eon lại nằm xuống sàn nhà. Sàn nhà dính dớp hơi nóng mùa hè. Anh cảm thấy da mình dính chặt vào sàn, im lặng một lúc. Seo Kyung vẫn thản nhiên ăn, hoàn toàn không quan tâm đến nỗi buồn của bạn mình.

"Tao không biết nữa."

Một lúc sau, Jin Eon nói.

"Trong ký ức của tao, anh ta quá mãnh liệt... Tao cứ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp khi gặp lại."

Anh cố gắng sắp xếp những cảm xúc như mớ bòng bong của mình. Đúng vậy, chính xác là như vậy. Việc danh tính của người anh tìm kiếm bấy lâu đột nhiên được hé lộ đã là một cú sốc rồi, nhưng gương mặt lạnh lùng của Hee Jae còn gây chấn động hơn.

‘Có những người không thích bị xáo trộn, Woo.’

Câu nói đó cứ vang vọng trong đầu anh. Xáo trộn. Anh chưa bao giờ nghĩ đến điều đó, nhưng nói cho cùng, điều đó cũng không sai. Jin Eon cũng vậy, anh đã bị xáo trộn đến mức vừa nhớ lại ký ức là lập tức trở về quê nhà. Cuộc sống thường ngày, cả cuộc đời, cả trái tim anh đều bị xáo trộn. Chỉ là...

"Tao cứ nghĩ rằng bọn tao có thể bắt đầu lại ngay lập tức..."

Ngay cả sự xáo trộn đó cũng khiến anh cảm thấy hạnh phúc.

Jin Eon xoa mặt. Giá như anh cứ thế mà quên đi. Lần đầu tiên anh nghĩ như vậy. Anh thấy mình thật ngốc nghếch.

Anh đã mong đợi điều gì chứ? Chỉ cần suy nghĩ một chút là anh đã có thể hiểu ra. Việc cảm xúc của một người bị kẹt giữa quá khứ và hiện tại do ký ức đột ngột ùa về, đương nhiên khác với người đã sống hơn mười năm mà để quá khứ lại ở phía sau. Làm sao có thể giống nhau được giữa một người vừa nhảy cóc qua khoảng thời gian dài và một người đã tích lũy từng khoảnh khắc suốt những năm tháng đó? Nói cách khác, Jin Eon là người chưa thích nghi được với sự thay đổi, vì vậy, vào khoảnh khắc này, cảm xúc của anh mới sống động đến thế, anh mới nghẹn ngào vì nhớ nhung và tim anh mới đập thình thịch đến vậy. Thật đáng tiếc, nhưng tất cả chỉ là chuyện của riêng mình Woo Jin Eon mà thôi.

"Tao cứ nghĩ rằng bọn tao sẽ như vậy..."

Anh hiểu được. Anh biết rằng chuyện đó có thể xảy ra. Chỉ là, những ký ức ùa về quá mãnh liệt khiến anh không thể suy nghĩ một cách lý trí. Mỗi khoảnh khắc ấy đều tràn ngập niềm hạnh phúc... Anh đã tin rằng chỉ cần mình nhớ lại, chắc chắn họ có thể quay về những ngày tháng xưa cũ.

"Chẳng lẽ chỉ có mình tao thích anh ấy nhiều đến vậy sao?"

Cuối cùng, anh cũng thốt ra được những lời mà một người đàn ông ngoài 30 tuổi như anh đã cố nhịn. Seo Kyung bật cười, vẻ mặt khó tin. Cậu ta gõ nhẹ vào trán Jin Eon.

"Tỉnh táo lại đi. Mày còn muốn thế nào nữa?"

"Không, nhưng mà..."

Jin Eon ngồi dậy, nhưng có lẽ vì kiệt sức mà cả cơ thể anh bỗng trở nên nặng nề.

"Tao không nhớ, nhưng anh ấy nhớ hết mà. Anh ấy chưa bao giờ tìm tao cả. Nếu là tao, tao chắc chắn sẽ tìm đến anh ấy và nói cho anh ấy biết mối quan hệ của bọn tao, và bọn tao đã yêu nhau đến mức nào."

Càng nói, anh càng thấy rõ ràng hơn. Đúng vậy, chính xác là như vậy. Hee Jae chưa bao giờ tìm anh. Ngay cả sau vụ tai nạn, hay sau khi Jin Eon rời làng, khi anh sống cuộc sống một mình ở Seoul. Và đến tận bây giờ, khi anh quay về đây tìm anh ta thì Hee Jae chưa bao giờ tìm đến anh.

Chưa một lần nào.

"...Anh ấy nhẹ nhõm khi bọn tao chia tay sao?"

Có lẽ là như vậy.

Một câu hỏi và một câu trả lời vang lên trong đầu anh. Jin Eon đột nhiên nhớ lại giọng nói của cậu bé gọi "Này, Woo" trong cơn mưa, và giọng nói của chính anh, gọi người kia một cách đầy trách móc khi cậu ta không quay đầu lại. Nghĩ lại thì, lúc đó cũng vậy. Chỉ có Woo Jin Eon là người tha thiết và nóng lòng mà thôi.

"Thôi, đừng trả lời."

Jin Eon cắt ngang. Seo Kyung định nói gì đó, nhưng anh biết tỏng. Chắc chắn là "Anh ta vui như mở cờ trong bụng ấy." Nếu là Song Seo Kyung mà anh biết, chắc chắn cậu ta sẽ nói như vậy. Anh không muốn nghe những lời đó vào lúc này.

"Ừ. Chắc là anh ta vui lắm nên mới không liên lạc với mày lấy một lần."

...Nhất định cứ phải nói những lời mà anh đã bảo đừng nói sao?

Cái tên này có phải là con ếch xanh không vậy? Jin Eon "xì" một tiếng rồi giật lại bát từ tay Seo Kyung. Bỏ qua cái sự đời thảm hại của mình khi phải ngồi trong cái chốn đồng quê, trộn cơm ăn trong cái tâm trạng ảm đạm thế này thì cơm vẫn rất ngon.

"Thôi. Kệ đi. Dù sao bọn tao cũng đã hẹn gặp lại rồi."

"Với anh Hee Jae à?"

"Giờ không phải là anh nữa. Là Hee Jae."

Hee Jae, anh luôn nói chuyện trống không với anh ấy trong ký ức. Ngay từ đầu đã như vậy rồi, nên giờ mới thấy kỳ cục. Gọi Hee Jae là anh, nhưng với anh, anh ta chỉ đơn giản là Hee Jae mà thôi. Từ đầu đến giờ, vẫn luôn là như vậy.

"Tao sẽ gặp lại cậu ta và nói chuyện. Dù Hee Jae có nói rằng giờ cậu ấy không còn tình cảm... tao cũng sẽ không buông tay."

"Ồ..."

"Đừng có bỏ thêm rau diếp vào nữa. Tao đang nghiêm túc đấy. Gần đây tao cứ mong ký ức về cậu ấy quay về, đến mức ngay cả khi ngủ tao cũng thấy hồi hộp, lúc tỉnh táo cũng vậy. Tao chỉ muốn nhớ lại những kỷ niệm đó, đến mức tao còn muốn gây thêm một vụ tai nạn nữa ấy chứ."

"Ồ hồ..."

"Tao sợ đi xe buýt, nhưng tao cũng thử đi rồi để tạo cú sốc. Tao cũng cố tình lái xe nhiều hơn. Lúc ngủ dậy mà không mơ thấy cậu ấy... tao buồn lắm."

"..."

"Tao chỉ thấy buồn thôi."

Khi nói đến đây, mũi anh đột nhiên cay xè. "Mày bỏ mù tạt vào đây hả?" Jin Eon vừa lẩm bẩm trách móc vừa xoa sống mũi. Thay vì trả lời, Seo Kyung đưa khăn giấy cho anh. Khăn giấy cái gì chứ. Jin Eon cố tình lau mắt bằng mu bàn tay, rồi gắng gượng nói tiếp.

"Nhưng giờ thì ổn rồi."

Song Seo Kyung im lặng nhặt rau diếp. Có chút lương tâm nên cậu ta không bỏ vào bát, chỉ nhai rau ráu một mình. Có vẻ như rau diếp không đắng.

"Hee Jae đó, cậu ấy có thật mà."

"..."

"Cậu ấy có thật chứ không phải do một mình tao tưởng tượng ra... May quá."

Ký ức ùa về khiến anh đôi lúc cảm thấy sợ hãi. Nhất là những lúc ký ức và hiện thực lệch pha nhau như khi gặp Myung Jin. Anh sợ rằng tất cả những hình ảnh sống động đó chỉ là ảo ảnh do chính anh tạo ra, và anh sợ rằng mình đã trót yêu say đắm cái ảo ảnh đó. Ký ức về cậu bé ấy càng mãnh liệt, anh càng sợ hãi hơn. Vì yêu thích nên tim anh rung động, vì đáng yêu... vì nhớ nhung nên...

"Dù sao thì anh mày nghĩ thế đấy, Seo Kyung à..."

Ai cũng có một ký ức tình yêu, có người sống nhờ ký ức đó, nhưng sao ký ức đó không đến với anh? Đã có lúc anh nghi ngờ rằng liệu có phải những lo lắng của tuổi 20 đã tạo ra một ký ức sai lệch hay không. Ngay từ đầu, ký ức này đã không có bằng chứng hay nhân chứng. Anh đã tự hỏi liệu có phải mình đã tự ném một hòn đá nhỏ vào cuộc sống tẻ nhạt của mình hay không. Anh đã phải suy nghĩ đến mức nào.

"...Giờ mày vừa khóc vừa cười à?"

Những lời anh cố tình pha trò để che giấu sự xấu hổ của mình đã khiến Seo Kyung phải dùng khăn giấy ấn mạnh lên mặt anh. Những giọt nước mắt đọng trên mắt anh nhanh chóng tan biến. Cùng lúc đó, trái tim anh vốn đã căng thẳng kể từ khi gặp Hee Jae, cuối cùng cũng dịu lại phần nào. Jin Eon cười ngốc nghếch. Không hiểu sao hôm nay anh cảm thấy dù người anh nhớ nhung không xuất hiện trong giấc mơ, anh cũng không sao cả. Không hiểu sao anh lại cảm thấy như vậy.


Còn tiếp.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

10 bình luận

FindboyFindboy

hay nhoaaaa

khangKhang

niceeeeeeee

chờ người tới tìm tôiChờ người tới tìm tôi

chắc mất ngủ dài dài vì cày

my loveMy love

hay quá mạ ơi

Cute boyCute boy

Có tr để luyện oy

Tunn2303Tunn2303

Truyện hay

loileLoile

niceee

XJin_owi.XJin_owi.

đọc mà khoái

HồngHồng

Đúng đỉnh nha

KemmKemm

Xuất sắc ❤️‍🔥