Bọ Rùa

Logo.png

To My Beloved Evil - Chap 58


Đã 2 tiếng kể từ khi rời khỏi nhà an toàn của Baek Woo.

Chạy xe một hồi lâu trên con đường trải dọc đồng cỏ bao la, nơi anh đến là một căn nhà nằm gần Cotswold, một cụm những ngôi làng nhỏ.

Căn nhà đứng trơ trọi, tách biệt khỏi khu dân cư xinh xắn, nếu không phải vì bức tường ngoài màu mật ong, thứ được cho là đặc sản của vùng, thì thừa sức bị nhầm là một căn nhà bỏ hoang. Thậm chí ngay cả cái chuông cửa vốn có ở mọi hiên nhà cũng không có, nên Kim Soo Hyun đành phải dùng cái tay nắm cửa bằng sắt vừa to vừa nặng gõ lên.

Cũng may là cách đó không hoàn toàn sai, chẳng bao lâu sau, cánh cửa gỗ trông như chỉ dùng ở thời trung cổ đã mở ra cùng với tiếng động ầm ĩ.

“Thoát ra ổn thỏa rồi nhỉ. Người yêu cậu không nói gì à?”

Một lời chào hỏi thân thiết hơn mức cần thiết.

Kim Soo Hyun một bên má dán miếng băng cá nhân nhỏ do bị dao găm rạch, anh cộc lốc đáp lại Woo Yeo Jin đang mặc chiếc áo dệt kim ngắn tay mỏng tang thay cho cái áo gile bom.

“Không lẽ bà gọi tôi đến tận đây chỉ để nói mấy lời nhảm nhí đó đấy à?”

“Khó ưa thật đấy! Nghe Lee Gyo Han nói thì cứ như cậu là thiên thần yêu hoa lá gì không bằng.”

“……”

“Vào đi.”

Lee Gyo Han rốt cuộc đã đi nói những gì mà ngay cả người từng phản bội tổ chức và bỏ trốn cũng nói như vậy chứ. Kim Soo Hyun vì mải mê câu chuyện cầu hôn mà quên bẵng mất việc cậu đã đi rêu rao về mình, anh lại một lần nữa tự nhủ rằng khi trở về sẽ tra hỏi cậu.

“Đây là đâu?”

“Chà……. Nếu nói đây là nơi mà Baek Woo muốn tìm nhất thì có được không nhỉ.”

Woo Yeo Jin dẫn anh thẳng lên tầng 2.

Đây là một trình tự hoàn toàn khác với việc chủ nhà bình thường sẽ dẫn khách ra phòng khách. Nhưng ngay khi vừa đứng trên bậc thang gỗ cuối cùng, anh đã cảm nhận được một bầu không khí quen thuộc đến kỳ lạ.

Nhiều màn hình lớn. Giấy tờ vứt bừa bộn khắp nơi. Cả cái mùi khét lẹt thường thấy từ những cỗ máy chạy không ngừng nghỉ.

Kim Soo Hyun đã từng thấy cảnh tượng tương tự khi lang thang khắp nước Mỹ. Chính xác thì là ở không gian của Jeong Da Un. Cảm giác quen thuộc kỳ lạ này nhanh chóng kết nối với những lời nghe được trước đó và đưa ra một kết luận.

“Lẽ nào đây là―”

“Vừa thấy đã nhận ra rồi à? Cảm nhận tốt đấy. Hay là cậu khá rành về lĩnh vực này?”

Woo Yeo Jin cười toe rồi nói tiếp, giọng điệu tươi tắn đến không ngờ.

“Đúng vậy. Là nhà của nhà giả kim đấy.”

Bà ta đi trước như mọi thứ đều quen thuộc, rồi hỏi không khác gì một chủ nhà bình thường.

“Cậu thích trà sữa không? Ta sống ở đây nên đâm ra có thói quen uống trà đấy.”

“Bà tìm thấy nơi này thế nào?”

“Muốn nói chuyện đó thì chắc ta phải kể từ chuyện ‘trước khi chết’ nhỉ.”

Tiếng tách trà lách cách hòa cùng âm thanh vận hành mờ nhạt của máy móc, nguỵ tạo một vẻ bình yên không hề ăn nhập với chủ đề cuộc trò chuyện.

Anh không ngồi xuống ghế mà đứng tựa vào đó, đáp lời.

“……Có vẻ như bà đã không tin tưởng Baek Woo đến mức từ bỏ hoàn toàn danh tính và giả chết.”

“Ừ. Đúng vậy.”

“Vậy mà lại tin Trưởng phòng Thông tin à?”

“Chà. Không được thông cảm thì cũng chịu thôi, nhưng cứ coi như đó là liên minh tạm thời để đôi bên cùng đạt được thứ mình muốn đi. Yoon Seong Gil muốn dùng hệ điều hành của nhà giả kim để ngồi trên đống tiền. Còn ta cần sự giúp đỡ của gã đó.”

Woo Yeo Jin vẫn không nói về người trợ giúp khác bên trong Baek Woo, cũng như mục tiêu mà bản thân bà ta mong muốn. Vì vậy, Kim Soo Hyun cũng chẳng dại gì khơi mào chuyện mình từng nhận được ủy thác liên quan đến bà ta.

Chẳng mấy chốc, đồ ăn nhẹ và trà đã được chuẩn bị đủ. Woo Yeo Jin dọn dẹp qua loa đống tài liệu chất đống trên bàn, rồi vừa rót sữa ấm vào tách trà vừa bắt đầu câu chuyện.

“―Khoảng 1 năm trước, ta tình cờ nhận được một tin báo về nhà giả kim.”

“Tin báo?”

“Người đó nói nhà giả kim đang ẩn náu ở Anh, chính xác là tại căn nhà này. Giọng nói đã bị bóp méo, và sau khi nói địa chỉ hai lần thì cúp máy luôn.”

“Bà không truy tìm người báo tin à?”

“Chà. Không cần thiết. Vì đó là liên lạc bằng mạng nội bộ của Baek Woo.”

Anh bất giác khẽ cau mày.

“……Gì cơ?”

“Nói đơn giản thì là người đó liên lạc qua trình nhắn tin nội bộ. Mà còn bằng tên của một đặc vụ đang ngủ ngáy khò khò ngay bên cạnh ta nữa chứ. Quyền truy cập đã bị hack.”

Woo Yeo Jin nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp.

“Ngay khi biết chuyện, ta lập tức lên đường đến đây. Đáng tiếc là nhà giả kim đã biến mất……. Thay vào đó, ta tìm thấy một bản báo cáo sau sự cố về một tai nạn xảy ra 7 năm trước.”

“Vụ tai nạn mà đám cấp trên của Cục Tình báo chết sạch vì nổ à?”

“Gì cơ. Cậu lại nghe chuyện đó ở đâu đấy?”

“Nam Ki Joong nói đấy.”

Phản ứng của Woo Yeo Jin thật kỳ lạ. Bà ta hơi nhíu mày như nghe phải một cái tên không mấy chào đón, nhưng mặt khác, cũng thoáng thấy vẻ cam chịu kiểu ‘biết ngay mà’. Kim Soo Hyun quyết định gợi mở một chút cho bà ta.

“Lý do bà quyết định giả chết, có phải là vì bản báo cáo đó không?”

“……Ừ. Đúng vậy.”

Woo Yeo Jin chọn một tệp trong đống tài liệu chất cao như ngọn tháp nhỏ, đưa qua và nói thêm: “Xem trang cuối đi.” Anh nhận lấy ngay mà không chần chừ.

Thứ Woo Yeo Jin đưa là bản sao của một tập tài liệu bị cháy.

Không, nói đúng hơn thì dùng từ ‘tài liệu’ cũng thật gượng gạo. Phần lớn đã bị cháy đen và thất lạc, còn những phần sót lại cũng bị cháy xém nghiêm trọng, khó mà xác nhận được nội dung.

Nhưng có lẽ vì số trang vốn dĩ đã rất dày. Vết cháy xém thu hẹp dần khi lật giở từng trang, dần dần để lại một hai câu nội dung, và rồi đến trang cuối cùng, một nửa nội dung vẫn còn đó.

...V. Kết luận cuối cùng

[Vụ nổ nói trên dường như là một sự cố đáng tiếc xảy ra trong quá trình kiểm tra năng lực cuối cùng của hệ điều hành nguyên mẫu được phát triển để thực thi <■■■■>.]

[Ngoài ra, lỗi được phát hiện trong mạch ‘○○’ hiện rất khó giải quyết, do đó việc bổ sung, hoàn thiện ở thế hệ thứ 2 sẽ hiệu quả hơn.]

[Vì vậy, ban tổ chức này đề xuất lựa chọn những người phù hợp trong số các thành viên của 'Baek Woo' để tiến hành thử nghiệm tính ổn định của hệ điều hành sẽ được phát triển tiếp theo.]

(1) Người không có quan hệ gia đình

(2) Người không phải là nhân sự thiết yếu để duy trì tổ chức

(3) Người có phản ứng cơ thể trên mức trung bình

(4) Người có kết quả giám định tinh thần không ổn định...

“Đây là……”

“Cậu thấy đây là gì?”

Giọng nói của Woo Yeo Jin nãy giờ vẫn đang kể chuyện một cách thản nhiên, bỗng dưng run rẩy.

“Trong mắt ta, chuyện này nghe như là họ định làm gì đó với những đặc vụ mà dù có chết lãng xẹt chỉ sau một đêm cũng chẳng ai tìm kiếm.”

“……”

“Khốn kiếp. Sau khi nhận ra thì ta mới thấy rõ.”

Kim Soo Hyun lúc này mới như hiểu ra lý do Woo Yeo Jin mang đồ ăn nhẹ và trà đến. Những thứ ấm áp và ngọt ngào đó là để xoa dịu chính bản thân bà ta vì không thể dằn xuống cơn phẫn nộ.

Đáng tiếc là chúng cũng không giúp ích được nhiều.

“Ta chợt nhận ra: ‘Cậu út của văn phòng trong nước bị mất tích 2 tháng trước rồi trở về thành cái xác, không phải thuộc cả bốn điều kiện đó sao?’. Rồi: ‘Năm ngoái có người ở Đội phát triển bị vướng vào một vụ nổ không rõ lý do rồi mất trí luôn. Lẽ nào?’”

“……”

“Còn ta, ta thuộc mấy cái trong số đó nhỉ?”

Sẽ là nói dối nếu bảo Kim Soo Hyun không nghĩ đến Lee Gyo Han ngay khoảnh khắc nghe câu tự chất vấn cuối cùng đó.

Nhưng anh đã gạt phắt suy nghĩ đó đi trước khi những điều kiện khủng khiếp kia vươn tới người đàn ông mình yêu. Vì anh đã biết câu trả lời rồi, nên không cần thiết phải thêm khó chịu nữa.

“Trưởng phòng Thông tin, Yoon Seong Gil thì phải.”

Kim Soo Hyun nhìn xuống Woo Yeo Jin đang lấy lại hơi trong chốc lát rồi lên tiếng.

“Trước khi châm lửa đốt tòa nhà nơi tôi bị nhốt, gã có nói thế này. Rằng có lẽ phải hoãn việc ‘xử lý’ Lee Gyo Han lại.”

“……Gì cơ?!”

“Chắc hẳn gã thuộc cái gọi là ban tổ chức được ghi ở đây rồi. Nhờ phúc của gã mà tôi suýt bị nướng chín kỹ đấy. Không chỉ tôi, mà cả Lee Gyo Han nữa.”

“Thảo nào ta cứ muốn đấm cho một phát vào cái bản mặt lúc nào cũng toe toét của gã!”

Rầm, Woo Yeo Jin đập bàn khiến cả tách trà cũng nảy lên theo.

Dù bà ta không tin tưởng tổ chức, nhưng có vẻ vẫn còn gắn bó sâu sắc với từng thành viên một.

Woo Yeo Jin vò đầu bứt tóc một cách thô bạo, rồi buông ra một lời xin lỗi chân thành hơn nhiều so với trước: “Một lần nữa, thật sự…… ta rất lấy làm tiếc.”

Tất nhiên, dù bà ta có nói vậy thì vết sẹo trên cánh tay cậu cũng không biến mất, nên anh vẫn hỏi bằng giọng lạnh lùng.

“Không phải bà nói mình không ra lệnh đốt à. Vậy sao phải xin lỗi?”

“Chuyện đó, thực ra……. Tòa B có Kho lưu trữ, và là nơi phát triển hệ điều hành thế hệ thứ 2 bằng dữ liệu nhà giả kim để lại.”

“……”

“Ta không ngờ thằng khốn Yoon Seong Gil đó lại liều lĩnh cho nổ tung cả tòa nhà như vậy. Thật đấy! Ta chỉ muốn xác nhận xem nguyên mẫu trong bản báo cáo này đã xảy ra lỗi gì thôi mà.”

Anh không đáp, chỉ khẽ nghiêng đầu.

Woo Yeo Jin giật mình trước ánh mắt đen kịt mà ngay cả Lee Gyo Han cũng thường xuyên phải chịu thua, bà ta vội vàng nói thêm những lời nghe như đang biện minh.

“Nói, nói là nhờ vậy thì cũng kỳ, nhưng dù sao thì vì chỗ đó bị nổ tung nên toàn bộ tài liệu nghiên cứu còn lại của nhà giả kim đều ở đây cả.”

“Làm sao bà biết tòa nhà đó là nơi đang phát triển thế hệ thứ 2?”

“……Gì cơ?”

“Trưởng phòng Thông tin đã chết kia có vẻ sẽ không nói cho bà biết đâu.”

Kim Soo Hyun cắt ngang lời Woo Yeo Jin, khi bà ta bắt đầu nói năng quanh co dài dòng.

“Dù ta không nói chuyện với gã lâu, nhưng Trưởng phòng Thông tin là kiểu người mà nếu biết có thứ gì tốt hơn cả nguyên mẫu, thì gã đã cuỗm mất ngay từ giai đoạn phát triển rồi.”

“……”

“Nhưng việc Yoon Seong Gil lại hành động hoàn toàn ngược lại……. có nghĩa là ngay cả gã, một ‘Trưởng phòng Thông tin’, cũng đã biết chuyện thế hệ thứ 2 đang được tạo ra quá muộn. Muộn đến mức gã phán đoán thà hủy bỏ nó đi còn hơn.”

Ực, cần cổ Woo Yeo Jin nuốt nước bọt khô khốc hiện lên thật rõ ràng.

May mắn là bà ta không thuộc tuýp giỏi nói dối. Nhờ vậy mà Kim Soo Hyun có thể tiến gần đến đáp án mà không cần phải đôi co vô ích.

“Là chồng cũ của bà à?”

“……”

“Phải. Có vẻ ông ta đã nói cho bà khi cả hai còn là vợ chồng.”

Dành Cho Bạn

📌 Chưa có truyện nào dành cho bạn.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

0 bình luận

Chưa có bình luận.