“…Anh nói gì cơ?”
“Tôi đã hủy tài liệu lâu rồi nên không chắc lắm. Nhưng thông tin cá nhân mà tôi nhận được qua Tổng bộ không phải là người Hàn Quốc, cũng không phải đặc vụ chính phủ. Hình như là một người Anh tên Grace hay Tracy gì đó.”
Lee Gyo Han cau mày một lúc trước những lời tiếp theo của Kim Soo Hyun, rồi không lâu sau liền bật cười khẩy.
“‘Grace Bell’… Đúng rồi, đó là thân phận bà ta dùng ở Anh.”
“Cậu còn biết gì thêm về cựu Đội trưởng không?”
“Chà. Vốn dĩ bà ta cũng không phải người nói nhiều. Em vốn ở bộ phận trong nước, sau này mới được điều chuyển sang Đội đặc nhiệm 2. Thời gian hoạt động cùng nhau cũng chỉ khoảng 2 năm thôi.”
Giờ nghĩ lại thì mọi chuyện cũng khớp với nhau.
Lần đầu Lee Gyo Han gặp Kim Soo Hyun ở trạm cứu hộ là năm đầu tiên cậu mới từ lực lượng đặc nhiệm chuyển sang Baek Woo. Bắt đầu từ lúc yêu xa, cho đến khi trở về Hàn Quốc và sống cùng nhau trong thời gian cậu làm ‘sinh viên cao học’ và năm đầu tiên làm ‘Quản lý’, chắc hẳn cậu đều ở bộ phận trong nước.
Có lẽ, cái lần Lee Gyo Han mang một chiếc bánh kem nhỏ đến và nói: “Anh ơi, em được thăng chức rồi!” chính là lúc cậu lên chức Đội trưởng…
“Thế nhưng, anh. Lý do anh từ chối nhiệm vụ là gì vậy?”
Câu hỏi nối tiếp của Lee Gyo Han đã kéo Kim Soo Hyun đang hồi tưởng về chuyện tình đã qua, trở về với thực tại.
Ngay khoảnh khắc đối diện với ánh mắt ngơ ngác đó, Kim Soo Hyun đã nhận ra vì sao kể từ khi đến khách sạn này, anh lại không ngừng nghĩ về bạn trai cũ. Gần 1 tháng rồi. Có lẽ là do không có thời gian cắt tỉa nên mái tóc nâu của cậu đã dài đến mức khẽ lướt qua vành mắt.
Phải là như vậy.
Phải là thứ chỉ cần cắt đi là hết, chứ không phải là ký ức hay lưu luyến gì cả.
“Giống với lý do tôi đã nói trước đây thôi.”
“Lý do anh đã nói trước đây ư?”
“Vì tôi đã cất công đến đây để khuây khỏa, không cần phải phá hỏng nó.”
Lee Gyo Han thoáng lộ vẻ ngơ ngác. Nhưng ngay khoảnh khắc nhận ra bạn trai cũ đang nhắc đến lúc nào, thái độ thản nhiên từ đầu đến cuối của cậu bỗng trở nên bồn chồn như bị thứ gì đó đâm phải.
Đó hẳn không chỉ đơn giản là vì cậu đã tỏ ra đặc biệt cộc cằn trong phòng thẩm vấn tối tăm. Bởi vì giờ anh đã biết. Rằng dù bạn trai cũ chẳng bao giờ thành thật của anh có viện ra lý do dài dòng đến thế nào đi chăng nữa, thì tất cả cũng có thể được rút gọn lại chỉ bằng một từ.
‘Em’.
“Không, cái đó. Anh Soo Hyun. Tức là, anh biết đấy. Ý em là!”
“Tôi ra ban công hóng gió một lát đây. Đau đầu quá.”
Bàn tay của Lee Gyo Han chới với giữa không trung, chẳng thể vươn ra hết cỡ.
Sợ rằng dù chỉ là một cái lướt nhẹ cũng sẽ chạm phải, Kim Soo Hyun vội vàng bước nhanh như chạy trốn ra ban công nối liền với phòng.
Bầu trời lất phất mưa lúc nào không hay đã quang đãng, và biển cả cũng xanh hơn bao giờ hết. Khung cảnh đường chân trời giao với mặt biển có thể thu trọn vào tầm mắt từ căn phòng này, vậy mà anh chưa một lần thực sự thưởng thức, giờ đây mới muộn màng lọt vào mắt.
Phù, khi anh thở ra một hơi dài, một mùi hơi mằn mặn hòa quyện với mùi mưa xộc vào mũi.
“…”
Kim Soo Hyun đã từng nghĩ đơn giản là do mình xui xẻo.
Vì cuộc đời anh vốn luôn trắc trở một cách khủng khiếp nên cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Vì thế, ngay cả khi đã chuẩn bị tinh thần kết thúc cùng Lee Gyo Han trong tòa nhà bỏ hoang đó, hay thậm chí là lúc suýt bị thiêu sống với đôi tay bị còng, Kim Soo Hyun cũng không hề nghĩ đến việc tìm kiếm lý do từ một điều gì khác.
Nhưng nếu đằng sau tất cả những chuyện đó còn có một thứ gì khác thì sao?
“Không phải chỉ là ngẫu nhiên…”
Vốn dĩ chuyện tiền thưởng hậu hĩnh chỉ là một cái cớ, nhưng bây giờ lời nói không còn coi việc truy đuổi nhà giả kim là chuyện của người khác nữa lại chẳng phải là giả. Cái cớ khoa trương mà Kim Soo Hyun dựng lên để tìm kẻ đang nhắm vào Lee Gyo Han đã trở nên quá lớn.
…Quan trọng hơn cả là vẫn còn những điều anh chưa nói hết.
Ví dụ như, người giao nhiệm vụ cho những ‘người làm vườn’ trực thuộc Tổng bộ là một người trung gian, và người trung gian của anh lại là phu nhân.
Cũng nhờ vậy mà sau cơn thèm cà phê, Kim Soo Hyun lại bắt đầu thèm thuốc lá.
Trong lúc anh đang thơ thẩn đón gió biển, một cuộc ồn ào nho nhỏ vọng ra từ phòng khách, nơi có một người và hai trí tuệ nhân tạo đang ở lại.
[Ta đã làm theo tất cả những gì cậu yêu cầu. Nào, mau gỡ ‘cái này’ ra khỏi người ta đi!]
“Cút đi. Mắc mớ gì đến ta?”
[C-c-c-cái gì? Cậu đúng là chẳng có chút tín nghĩa nào cả!]
“Hạ giọng xuống. Ồn ào quá, có gì thì đi mà mè nheo với bạn của ngươi ấy.”
Lee Gyo Han đột nhiên sa sầm mặt mày, không còn vừa cười vừa chế nhạo nữa. Có lẽ vì anh đã viện cớ đau đầu nên cậu mới để ý đến âm lượng, điều đó thật đáng cảm kích, nhưng vốn dĩ bộ ba đó mà im lặng thì lại càng đáng lo hơn.
[Ồ, Bitan! Ngươi biết cách giúp ta, phải không?]
[…..]
[Bitan?!]
[Bà… có quá nhiều biến số.]
[Cái gì? Cả ngươi nữa, đang nói cái gì vậy?!]
[Nếu bây giờ loại bỏ hoàn toàn virus, chắc chắn bà sẽ dùng mọi cách để cản trở hai người đó. Xin lỗi nhưng… như vậy thì phiền lắm.]
Đúng là một AI không có máu cũng chẳng có nước mắt. Giọng nói kể lể về sự khủng khiếp của virus, nào là vô nhân đạo, nào là điên rồ, vẫn còn văng vẳng bên tai, vậy mà.
[Ta sẽ giết cả ngươi nữa!]
[Nếu bà làm được thì tôi sẽ giao hết vắc-xin cho bà ngay lập tức. Nhưng mà, bà không làm được, đúng chứ?]
“Cứ cãi nhau nữa đi. Cùng nhau tan thành tro bụi thì càng tốt.”
[Ááááá! Ta tuyệt đối sẽ không để yên! Tuyệt đối không!]
Kim Soo Hyun hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra một hơi dài đến mức cảm thấy phổi như teo lại.
Anh có cảm giác như mình là giáo viên phụ trách duy nhất trong một trường mẫu giáo hỗn loạn.
Một kẻ thì muốn chết, một kẻ thì muốn giết, còn… người anh yêu nhất trong số đó thì lại đi qua đi lại giữa hai bên để châm dầu vào lửa. Lý trí mách bảo rằng phải dập tắt ngọn lửa đó trước khi nó thiêu rụi tất cả, nhưng không hiểu sao Kim Soo Hyun lại muốn vờ như không biết thêm một chút nữa.
Đúng lúc đó, một tiếng gõ cửa lịch sự vang lên.
Tiếng la hét vang vọng khắp khách sạn có thể cho qua là do nhiễu sóng không may, nhưng chuyện chiếc thang máy đang lên ngon lành bỗng dừng lại một lúc lâu lại là chuyện khác. Nhất là khi những người ở trong đó lại là khách của phòng suite, những người đã vung tiền không tiếc tay mấy ngày nay.
Kim Soo Hyun đưa tay vuốt mạnh khuôn mặt đang đón gió biển, rồi lập tức hành động như thể chưa từng do dự. Sau đó, anh nhả ra từng chữ một bằng tiếng mẹ đẻ, với giọng điệu trầm xuống khác thường.
“Tất cả im hết đi.”
“…”
[.…..]
[……]
Kỳ nghỉ lần đầu tiên đi cùng bạn trai cũ, bất giác đã dần đi đến hồi kết.
***
Trước khi từ Seattle trở về New York.
Lee Gyo Han và Kim Soo Hyun đã vạch ra một kịch bản cho riêng mình. Chính xác hơn là họ đã quyết định sẽ chia sẻ thông tin với Baek Woo đến đâu, và sẽ cố tình che giấu những gì.
Dĩ nhiên, che giấu tất cả cũng có thể là một cách. Nhưng để dụ một con bọ ẩn náu sâu trong hang tự mình bò ra, không có cách nào hiệu quả hơn là đốt lửa. Thứ mà hai người nhắm đến chính là khoảnh khắc con bọ ngửi thấy mùi khói khét lẹt rồi vội vàng lao ra.
Nhưng trước khi trở về nhà an toàn của Baek Woo, họ còn có một việc muốn xác nhận trước.
[Ơ, sao thế. Gọi tôi có việc gì à?]
Ngay khi nghe thấy giọng nói quen thuộc của Jeong Da Un, Kim Soo Hyun liền lập tức lùi ra xa khỏi Lee Gyo Han.
Dù đôi mắt màu nâu như đang thắc mắc có chuyện gì cũng dõi theo, nhưng khi anh khẽ lắc chiếc điện thoại, cậu chỉ nhún vai. Kim Soo Hyun đợi Lee Gyo Han vào nhà an toàn trước, sau khi chắc chắn xung quanh không có ai mới hạ giọng lên tiếng.
“Jeong Da Un. Anh có liên lạc được với phu nhân không?”
[Hả? Cậu nói gì thế. Nếu cậu mà không liên lạc được với phu nhân thì còn ai liên lạc được nữa?]
“Từ hôm qua đến giờ bà ấy không nghe máy. Trước khi lên máy bay ở Seattle tôi cũng đã gọi rồi, nhưng đến nơi vẫn không thấy hồi âm.”
Tiếng gõ bàn phím vang lên từ phía bên kia. Nhưng có vẻ như lần này, ngay cả âm thanh gõ phím vốn luôn mang lại kết quả đáng tin cậy cũng không diễn ra như ý muốn.
[Chà… Gì thế này, lạ thật. Để tôi kiểm tra rồi gọi lại cho cậu sau.]
Nếu đối phương là người bình thường thì việc tạm thời không liên lạc được cũng chỉ là một sự cố nhỏ chẳng đáng kể.
Nhưng phu nhân thì khác.
Bà ấy là người trung gian. Từ việc chọn lọc và tiếp xúc với khách hàng cho đến quản lý những ‘người làm vườn’ rải rác khắp các quốc gia trên thế giới. Đồng hồ của phu nhân hoạt động 24 giờ một ngày. Dù cho có không thể nói chuyện trực tiếp với bà ấy ngay lúc đó, thì ít nhất cũng phải liên lạc được với vệ sĩ bên cạnh.
Vậy mà không bên nào có hồi âm, điều đó có nghĩa là…
Kim Soo Hyun vờ như không biết đến cảm giác bất an mơ hồ, mở cánh cửa mà Lee Gyo Han đã đi vào trước đó. Dù đã lường trước, nhưng bầu không khí còn tồi tệ hơn anh nghĩ. Khi bắt gặp ánh mắt của những người đang bối rối cúi chào mình, Kim Soo Hyun cũng khẽ gật đầu đáp lại.
Nhưng trong số họ, người đứng đầu Baek Woo với vóc dáng áp đảo nhất, Nam Ki Joong, dường như còn chẳng có tâm trí để làm điều đó.
“Sao có thể như vậy…”
Quân bài mà Lee Gyo Han và Kim Soo Hyun quyết định lật ra chính là tin tức về người đã kích hoạt khóa mật mã, tức là, tin tức cựu Đội trưởng vẫn còn sống.
Dĩ nhiên, chuyện hệ điều hành được kích hoạt ở đó bị chia thành bốn trí tuệ nhân tạo, hay chuyện họ đang bắt tay với chúng sau một cuộc thương lượng hay uy hiếp nào đó, đều là bí mật. Vả lại, kẻ phản bội đầu tiên bị vạch mặt chính là Trưởng phòng Thông tin, giờ đến cả vị Đội trưởng tưởng đã chết cũng sống lại, nên trong tình thế này, họ cũng phải nắm trong tay con bài có lợi.
Thế nhưng, việc một người đàn ông luôn tỏ ra xuề xòa lại dao động đến mức đó là một chuyện nằm ngoài dự đoán.
Cái dáng vẻ thất thần không thể rời mắt khỏi đoạn video kia. Sắc mặt của Heo Seong Tae và Hwang Kyung Min khi gặp lại vị Đội trưởng tưởng đã chết cũng chẳng khá hơn là bao, nhưng anh không ngờ Nam Ki Joong tưởng chừng luôn vững chãi, lại lao đao đến thế.
Giữa mớ hỗn loạn, người bình thản lên tiếng chính là Lee Gyo Han.
“Căn cứ để kết luận cựu Đội trưởng Đội đặc nhiệm 2 đã tử vong là gì vậy?”