Bọ Rùa

Logo.png

To My Beloved Evil - Chap 4


Có lẽ vì lời chào hỏi đã quá muộn màng nên chẳng có lời đáp nào vọng lại. Có lẽ trong thâm tâm, anh đã biết một kết cục thế này có thể sẽ đến. Nhưng chỉ vì mải mê với suy nghĩ duy nhất là muốn ở bên cạnh mà anh đã chẳng đoái hoài đến điều gì khác, và đây chính là cái giá phải trả.

Kim Soo Hyun khẽ hất cằm về phía những kẻ đang nằm lăn lóc dưới chân mình.

“Em quen những người này từ bao giờ?”

“Chuyện đó… tại sao anh lại hỏi.”

“Phải biết thì anh mới giải quyết được.”

“Giải quyết? Giải quyết… cái gì chứ.”

Anh không ngờ Lee Gyo Han lúc nào cũng nói chuyện vui vẻ, lại có thể phát ra chất giọng khàn đặc đến thế. Gương mặt trắng ngần từng thủ thỉ lời yêu vốn đẹp như những cánh hoa anh đào trong veo lững lờ trôi, vậy mà giờ đây lại vô hồn tựa một pho tượng bị vứt vào góc khuất không có nắng trong viện bảo tàng.

“Mà này, sao anh lại đến đây, và chuyện này rốt cuộc là…”

Anh không hề nghĩ rằng lẽ ra mình không nên đến đây. Ngược lại, anh thậm chí còn không dám mường tượng đến tình huống nếu mình không có mặt. Ngay lúc này, khi dưới chân là sáu cái xác không còn cựa quậy, thì hối hận chỉ là một thứ xa xỉ. Câu trả lời cần phải nói ra đã được định sẵn rồi.

‘Không có thời gian để thong thả nói chuyện đâu. Rời khỏi đây ngay đi. Không biết còn ai sẽ đến nữa.’

Nhưng Kim Soo Hyun đã không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh, bởi thay vì một lời đề nghị thực tế hay một câu bào chữa, thì ham muốn hão huyền hoặc nỗi hối hận đã níu chặt lấy đầu lưỡi anh.

‘Em đi rồi về nhé. Em yêu anh.’

‘Ừ. Đi cẩn thận nhé.’

Tại sao anh lại không thể đáp lại bằng một câu tương tự?

Mới vài giờ trước thôi, cái từ ngắn ngủi mà anh cố chấp né tránh không chịu nói ra, giờ đây lại cứ cào cấu trong cổ họng. Kim Soo Hyun hít một hơi thật sâu như thể muốn vắt kiệt lá phổi. Cùng lúc đó, Lee Gyo Han đang đứng ngây ra, cũng bắt đầu hành động. Thực ra, dùng từ ‘hành động’ cũng không phù hợp lắm. Trong nháy mắt, cậu đã lao đến chỗ Kim Soo Hyun rồi dùng hết sức đẩy anh ra.

Chẳng cần phải hỏi lý do. Bởi vì trên chiếc cà vạt của người yêu giờ đây đã đứng vào vị trí mà anh vừa đứng lúc nãy, chi chít những chấm đỏ quen thuộc đến đáng sợ của tia ngắm đang tụ lại.

“Lee Gyo Han!”

Giữa tiếng ù tai khủng khiếp, bàn tay anh cố sống cố chết vươn ra cuối cùng vẫn không thể nào với tới.

Đám người mặc đồ đen ập vào cùng với làn khói mờ mịt và tiếng nổ vang trời còn nhanh hơn thế. Bọn chúng thậm chí còn không có một kẽ hở nào như đối thủ lúc trước. Khi anh cố ngăn chúng lao về phía Lee Gyo Han, con dao nhỏ đến mức đáng xấu hổ nếu gọi là vũ khí đã bị đánh văng đi trong thoáng chốc anh sơ hở.

Ngay cả khi một cánh tay đã bị giữ chặt, Kim Soo Hyun vẫn cố đá bay được vài gã trai tráng, và chính lúc đó, anh đã khựng người lại trong giây lát.

“Đã đảm bảo an toàn cho Đội trưởng Lee Gyo Han!”

Sai lầm trong chốc lát lúc nào cũng mang đến một kết quả thảm khốc.

Đầu Kim Soo Hyun bị ấn thẳng xuống nền bê tông, đầu gối anh cũng bị ghì đến dập nát. Cơn đau nhói dâng lên từ vầng trán bị mài xuống mặt sàn gồ ghề và cánh tay bị bẻ quặt thô bạo.

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc này, thứ lấp đầy tâm trí anh không phải là những phỏng đoán về kẻ tấn công. Mà là mối liên hệ giữa đôi mắt màu nâu vô tình bắt gặp qua làn khói và tiếng hét mà anh đã nghe thấy. Chỉ có duy nhất điều đó.

Dù bị áp chế một cách thảm hại trên nền đất đầy cát bụi, khuôn mặt anh vẫn đỏ bừng lên khi cố sống cố chết ngẩng đầu.

“Mấy người nghe câu ‘nếu tình hình thay đổi thì phải gọi ngay’ bằng cái lỗ tai nào thế hả! Sao lại tắt bộ đàm?”

“……”

“Lần nào cũng thế, không biết cậu nghĩ mình có mấy cái mạng nữa…. Đội trưởng Lee, cậu có bị thương ở đâu không? Chết tiệt, gọi Đội y tế đến đây. Còn tên kia thì lôi đi!”

Tiếng hét va vào những bức tường màu nâu xám ảm đạm nghe thật chói tai.

Ngay cả khi có thứ gì đó đang trói chặt mắt cá chân mình, Kim Soo Hyun vẫn dán chặt ánh mắt vào người yêu đang đứng im không một chút động đậy. Dù cậu đã bị tấm lưng của ai đó che khuất, nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy bờ vai đã luôn tự nguyện làm gối cho mình.

“……Bỏ tay ra.”

Giọng nói trầm thấp ấy là tần số duy nhất mà anh có thể nghe được giữa một thế giới đầy tạp âm. Khi có kẻ bẻ quặt tay Kim Soo Hyun ra sau mạnh hơn một chút, tín hiệu vốn chỉ có một người thu nhận được bỗng chốc khuếch đại lên một cách đầy cáu kỉnh.

“Tôi bảo bỏ cái tay đó ra!”

“……”

“Thả tay anh ấy ra. Cắt cả dây trói nữa, ngay lập tức!”

Anh có thể cảm nhận được từng người một đang dần ngừng lại. Sức lực rời khỏi chiếc cổ vốn đã gồng cứng suốt từ nãy đến giờ.

“Cậu đang nói cái quái gì thế?”

“Là người yêu của tôi.”

“Cái gì?”

“Người đó, là người yêu của tôi. Thưa Trưởng phòng Shin. Cho nên, không thể đối xử như vậy. Bằng cái cách đó thì……”

Khi những câu chữ vội vã, lắp bắp của cậu nhỏ dần rồi tắt hẳn, cả tòa nhà bỏ hoang cũng trở nên tĩnh lặng. Một sự im lặng đến đáng sợ khiến tiếng nổ vang trời lúc nãy dường như trở nên vô nghĩa. Không biết Lee Gyo Han đang nghiến răng nghiến lợi nói bằng chất giọng xa lạ kia, mang vẻ mặt thế nào nhỉ? Kim Soo Hyun nảy ra một suy nghĩ không hề phù hợp với hoàn cảnh rồi gục đầu xuống nền đất khét lẹt.

Ai cũng có bí mật. Kể cả một người yêu hoàn hảo cũng không phải là ngoại lệ.

Kim Soo Hyun đã mất 5 năm để nhận ra sự thật đó.

***

Sự khởi đầu của <Baek Woo> cũng chính là lúc Chính phủ lâm thời Đại Hàn Dân Quốc được thành lập.

Mục tiêu hàng đầu của tập thể này, dù gọi là đoàn thể, hiệp hội, tổ chức, hay thậm chí giờ đây là doanh nghiệp cũng đều được, chính là ‘lợi ích quốc gia của Đại Hàn Dân Quốc’. Tuy nhiên, lý do mà họ, một tổ chức thoạt trông chẳng có gì cần phải bí mật, lại chọn hoạt động trong bóng tối cũng chỉ có một mà thôi. Đó là vì một khiếm khuyết về mặt đạo đức không thể dung hòa với thế kỷ 21, nơi quá trình cũng quan trọng không kém gì kết quả: họ sẵn sàng chấp nhận bất kỳ phương tiện hay phương pháp nào để đạt được mục tiêu.

Baek Woo hoạt động bằng ngân sách của Cục Tình báo Quốc gia nhưng không phải là một cơ quan nhà nước, mà có cơ chế hoạt động tương tự các công ty tình báo tư nhân của Pháp hay Mỹ. Nhờ vậy, các thành viên của tổ chức cũng khác hẳn so với những công chức bình thường. Hầu hết bọn họ đều là những kẻ có câu chuyện riêng, những người đã đánh đổi sự an toàn để lấy khoản thù lao rủi ro khổng lồ.

Tại một nơi như thế này, không một ai là không biết đến người yêu của Lee Gyo Han, Đội trưởng Đội đặc nhiệm 2.

Nhưng để bàn về người yêu nổi tiếng đó, trước hết phải nói qua Lee Gyo Han là hạng người thế nào đã.

Chữ ‘Gyo’ trong ‘kiêu ngạo’, chữ ‘Han’ trong ‘hung hãn’.

‘Gyo Han’, cái tên mang ý nghĩa kiêu ngạo và hung hãn.

Người ta có thể tự hỏi sao lại có người đặt tên con bằng những từ như thế, nhưng cũng khó mà đổ hết lỗi cho gia đình hắn ta được.

Giá như vào cái ngày hắn ta chào đời, vị thầy đặt tên mà ông bà hắn đã chờ đợi mấy tháng trời đã đuổi họ đi và nói rằng, ‘Đây là lá số tử vi của một ác quỷ’. Giá như, ít nhất thì, ông ta cũng ném cho họ vài cái tên nghe xuôi tai một chút.

Nếu vậy thì có lẽ Lee Gyo Han cũng đã được gọi bằng một cái tên mang ý nghĩa chúc phúc cho tương lai như bao người khác.

Hai chữ ‘Gyo Han’ đầy sát khí ấy là cái tên mà ông bà hắn đã phải khó khăn lắm mới xin được từ một nhà sư nổi tiếng. Cùng với lời lẩm bẩm rằng: “Đây đúng là không phải lá số của người thường mà……. Thôi thì, cứ thử lấy cái tên để trấn áp vận mệnh xem sao”.

Nhưng nghĩ lại thì, nhà sư đó xem ra đã hoàn toàn sai lầm.

Rốt cuộc thì, cuộc đời của Lee Gyo Han đã diễn ra y hệt như cái tên của hắn. Nếu phải tìm ra một điều duy nhất, một điều không hề gai góc nào, thì có lẽ đó chính là vẻ ngoài như được đúc nên từ ánh nắng tan chảy.

Lee Gyo Han gia nhập Baek Woo vào 5 năm trước, khi hắn 24 tuổi.

Hắn đã lọt vào mắt xanh của Cục Tình báo Quốc gia nhờ thành tích trong lực lượng đặc nhiệm, nhưng đối với một kẻ bị đánh giá là hoàn toàn không phù hợp về mọi mặt trừ lòng yêu nước trong bài kiểm tra tâm lý, Baek Woo chính là nơi làm việc hoàn hảo. Dĩ nhiên, sau này người ta mới phát hiện ra rằng ngay cả cái lòng yêu nước vừa đủ để hắn vượt qua bài kiểm tra ấy cũng không phải là lòng trung thành với quốc gia, mà chỉ là một thứ tình cảm tương tự như việc cổ vũ cho một đội bóng chày dựa trên nơi mình sinh ra mà thôi.

“Người kia chính là ‘Kim Soo Hyun’ nổi tiếng đó à. Tôi vẫn chưa tin được.”

Park Hye Ri nói với giọng vẫn còn ngơ ngác. Là thành viên của phòng thông tin thuộc Cục Khoa học Kỹ thuật, hay còn gọi là Đội thông tin, cô được giao nhiệm vụ ghi lại toàn bộ nhất cử nhất động của cặp đôi tai tiếng đã làm náo loạn cả Baek Woo. Người đáp lời cô là Heo Seong Tae, một đặc vụ của Đội đặc nhiệm 2 do Lee Gyo Han làm Đội trưởng.

“Chuẩn luôn! Tôi còn chẳng biết nên kinh ngạc vì chuyện Đội trưởng là người đồng tính, hay là vì chuyện người yêu nổi tiếng của anh ta lại là một người có thể một mình xử lý sáu tên chỉ với một con dao găm bằng bàn tay nữa đây.”

“M-một con dao thôi sao?!”

“Gọn ghẽ, xoẹt một cái. Mà đó còn là lũ khốn khét tiếng chuyên moi ruột gan đối thủ ra xem nếu thấy không thuận mắt nữa chứ.”

Hành động đưa tay lên cứa ngang cổ của cậu ta trông đầy sát khí. Nhưng có lẽ thấy lời giải thích đó vẫn chưa đủ, một đặc vụ khác đang tu nước ở đằng kia cũng vội vàng góp lời.

“Này! Vấn đề không chỉ có con dao đâu. Bụng tôi như bị rạch ra thật ấy. Bị đá có một cái thôi mà sao lại ra nông nỗi này chứ.”

Hwang Kyung Min, cũng thuộc Đội đặc nhiệm 2, vừa xoa bụng vừa càu nhàu.

Anh ta là một trong những người đã bị cú đá của Kim Soo Hyun làm cho văng ra ở hiện trường. Nghe tiếng rên rỉ của Hwang Kyung Min vốn nổi tiếng là chịu đòn tốt, quả là chuyện lạ! Ánh mắt kinh ngạc của Park Hye Ri lại một lần nữa hướng về người đàn ông tai tiếng trong màn hình. Và rồi, một lời nhận xét có phần ngây ngô, không hề hợp với hoàn cảnh, chợt vang lên.

“Đội trưởng Lee Gyo Han ngày nào cũng nhắc ‘Soo Hyun của chúng ta’. Anh ta đẹp trai thật đấy chứ……”

“Cô có nghe tôi nói không đấy? Bụng tôi như bị rạch ra ấy.”

“Thì sao chứ. Đây là người đầu tiên lên hình bằng camera này mà vẫn ưa nhìn đấy.”

Từ đường nét gương mặt lạnh lùng đến mức toát ra vẻ lạnh lẽo, cho tới dáng đứng thẳng đờ khiến người ta không biết liệu anh ta có đang thở hay không. Kim Soo Hyun là một người đàn ông tựa như đêm đen thấm đẫm trên lưỡi dao sắc bén. Rõ ràng là tay chân anh ta đang bị trói, vậy mà cô không thể rời mắt khỏi màn hình. Bởi cô có cảm giác rằng chỉ cần lơ là một chút thôi, anh ta sẽ biến mất như một làn khói.

Trông anh ta có vẻ hơi gầy, nhưng chẳng cần phải tưởng tượng cũng biết sau lớp áo phông kia là những khối cơ bắp rắn chắc đến mức nào.

Park Hye Ri bất giác nuốt khan.

Thực ra, dù đồng nghiệp không nói thì cũng chẳng khó để biết người đàn ông kia nguy hiểm đến mức nào. Vì đây là lần đầu tiên cô thấy một người chỉ cần nhìn qua màn hình thôi cũng đủ khiến sống lưng lạnh toát. Thành thật mà nói, cô thậm chí còn cảm thấy may mắn vì mình sẽ không bao giờ phải một mình đối diện với đôi mắt đen láy ấy.

Đúng lúc đó, khi Park Hye Ri đang ngắm nhìn người đàn ông hợp với cả ánh đèn u tối như thể đó là ánh đèn sân khấu dành riêng cho anh ta, một tiếng kêu khẽ bật ra từ miệng cô.

“Ah! Vậy thì, vụ ầm ĩ năm ngoái cũng là vì người này sao.”

Dành Cho Bạn

📌 Chưa có truyện nào dành cho bạn.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

0 bình luận

Chưa có bình luận.