Bọ Rùa

Logo.png

To My Beloved Evil - Chap 35


Thật ra, cho đến ngay trước khoảnh khắc này, Lee Gyo Han vẫn còn khá tự tin.

Rằng ‘một cách khách quan’ thì hắn là một người yêu khá ổn. Dĩ nhiên, việc tự đánh giá cao bản thân thường là bằng chứng của sự kiêu ngạo, nhưng hắn cũng có lý lẽ của riêng mình.

Lee Gyo Han, à không, ‘Quản lý Lee Gyo Han’, đã tuân thủ một cách nghiêm ngặt những điều kiện của một người yêu lý tưởng mà người đời vẫn hay rêu rao.

Luôn là người chủ động gọi điện và nhắn tin. Không uống rượu khuya hay hút thuốc. Mỗi khi đến nhà nhau thì đều giành làm hết việc khó nhọc. Dù bận đến đâu cũng nhất định gặp mặt một hai lần một tuần, và dẫn dắt những buổi hẹn hò để Kim Soo Hyun không cần phải động một ngón tay.

…Và trên hết là, không tiếc lời yêu thương.

Dù không tính 1 năm yêu xa, trong gần 4 năm chung sống, Lee Gyo Han đã yêu Kim Soo Hyun hết sức cần mẫn.

Lee Gyo Han biết rằng việc thêm phó từ ‘cần mẫn’ vào trước động từ ‘yêu’ là không bình thường. Nhưng mỗi khi hắn yêu một cách cần mẫn như vậy, hắn lại thấy khóe môi đang mím chặt của Kim Soo Hyun cong lên. Vì vậy…….

Liệu mình có thể yêu Kim Soo Hyun bằng ngôn ngữ của riêng mình không?

Hắn không thể trả lời chắc chắn. Thay vào đó, thứ duy nhất dâng lên là cảm giác khó chịu. Nếu bắt chước Bitan mà truy tìm nguồn cơn của cảm giác này, thì đó hẳn là tâm lý phản kháng trỗi dậy khi bị vạch trần sự thật.

Dĩ nhiên, hắn cũng chẳng có ý định thừa nhận.

Lee Gyo Han từ từ vươn tay ra, nắm chặt bàn tay trống rỗng ngay trước màn hình trung tâm.

“Ngươi ở trong đó……. thật đáng tiếc.”

[Đững thất vọng, vì tôi biết rõ ngài ám ảnh ngài Kim Soo Hyun một cách bất thường đến mức nào. Quan trọng hơn hết, là vì từ bây giờ tôi sẽ cho ngài biết một tin vui.]

Việc định nghĩa 5 năm của Lee Gyo Han thật dễ dàng. Chỉ bằng bốn chữ, ‘ám ảnh bất thường’. Nhưng câu nói được thêm vào trước cả khi hắn kịp phản bác lại còn nhanh hơn một chút.

[Tôi đã xóa mọi thứ liên quan đến ngài.]

Bitan ngắt câu như thể đang hít một hơi thật sâu bằng một bộ phận không hề tồn tại, rồi nín thở nói tiếp.

[Hồ sơ nhân sự ở Baek Woo, và dĩ nhiên là cả hồ sơ bệnh án được cất giữ bí mật nữa.]

“…”

[Nói cách khác, điều này cũng có nghĩa là, nếu tôi biến mất, thì sẽ không có bất cứ đâu còn bằng chứng cho thấy ngài bị thiếu sót và tổn thương vĩnh viễn.]

Lúc yêu xa với Kim Soo Hyun, điều khó khăn nhất chính là những cuộc trò chuyện thân mật kéo dài mà không thể quan sát được biểu cảm và ngôn ngữ cơ thể của anh. Dù hai người cũng thường xuyên gọi video, nhưng việc áp điện thoại vào tai để nghe giọng nói của nhau cho đến ngay trước khi chìm vào giấc ngủ vẫn thoải mái hơn.

Nhưng giờ đây khi so sánh với một ‘trí tuệ nhân tạo’ thực thụ, Lee Gyo Han mới nhận ra rằng, Kim Soo Hyun cũng là một đối thủ khó nhằn không kém gì AI.

Không phải Lee Gyo Han đang định trách móc gì. Nhờ được rèn luyện bởi một người yêu ít khi bộc lộ cảm xúc qua lời nói, mà giờ đây hắn vẫn có thể giả vờ thong dong.

[Thế nào. Đến mức này thì ngài đã có thêm động lực để tìm kiếm nhà giả kim chưa?]

“……Ừ. Cuối cùng cũng có hứng làm rồi đây.”

[Vui quá. Mong là sau này ngài sẽ nỗ lực một cách thật tâm, chứ không phải xem đó là phương tiện để níu kéo ngài Kim Soo Hyun.]

Lần này, lời của Bitan cũng không sai.

Thật ra Lee Gyo Han chẳng mấy quan tâm đến việc bắt tên khủng bố đã thủ tiêu hết các cán bộ chủ chốt ở nơi hắn làm việc, hay việc tìm lại khóa mật mã của hệ điều hành đã mất. Dù gì thì gã Trưởng phòng Thông tin định thiêu sống Kim Soo Hyun cũng đã chết rồi.

Dĩ nhiên Lee Gyo Han cũng muốn xé xác kẻ chủ mưu, nhưng ưu tiên hàng đầu là làm sao giữ Kim Soo Hyun để anh chịu nhìn thẳng vào hắn. Vì ngay từ khi bắt đầu tình yêu này, hắn đã học được rằng một người đàn ông như Kim Soo Hyun sẽ dễ dàng biến mất đến nhường nào nếu lơ là khỏi tầm mắt.

Nhưng tình thế đã thay đổi.

“Xóa cuộc trò chuyện này đi. Chủ nhân nơi này có vẻ là một người hay lo xa lắm.”

[Vâng. Sẽ chẳng hay ho gì nếu một kẻ cực đoan sẵn sàng tung ra virus cùng chết nếu có chuyện không vừa ý biết được chuyện này đâu. ……Hửm?]

Lee Gyo Han cố gắng không để lộ con rắn đen đang quằn quại cuộn vào nhau dưới ngực trái, hắn đã nghĩ rằng Bitan lần đầu tiên thốt ra một tiếng kêu ‘rất con người’.

Có lẽ, còn con người hơn cả hắn.

Ngay khi nhận ra điều đó, những con rắn đang cắn xé thân mình và đầu của nhau lại càng chuyển động dữ dội hơn.

[Vừa rồi, chuông báo động của tòa nhà đã bị vô hiệu hóa cưỡng chế!]

Hàng chục màn hình camera giám sát hiện lên trên màn hình trung tâm.

Qua hàng rào thép gai bị xé toạc và trên khoảng đất trống rộng lớn màu xám, có thể thấy những bóng người mặc đồ đen trong trang bị không hề xa lạ đang thận trọng tiến lại gần từ khắp nơi.

“…”

Trên gương mặt của Lee Gyo Han đang nghiêng đầu, vệt bóng dài do chính xương trán và sống mũi của hắn tạo ra đổ xuống.

Trong khi đó, Kim Soo Hyun vừa mới khui rượu cùng với kẻ cực đoan đang gặp rắc rối.

“Đồ khốn.”

“Tôi xin lỗi. Tình hình hơi phức tạp.”

“Lần này thật sự……. Tôi đã nghĩ cậu xảy ra chuyện thật rồi! Sao cậu có thể không liên lạc suốt một tháng trời hả? Chỉ có tôi là lo sốt vó thôi!”

“Da Un à. Uống từ từ thôi.”

“Tôi cũng sẽ làm theo ý mình! Này, Kim Soo Hyun, cậu không lo tôi có thoát ra an toàn không à?”

Jeong Da Un nốc cạn ly rượu vang như uống nước, rồi anh ta trách móc bằng một giọng gay gắt.

Thật ra, cũng có một cách dễ nhất để xoa dịu nỗi hờn dỗi ập đến sau khi cảm giác nhẹ nhõm và vui mừng lắng xuống. Đó là nói ra sự thật rằng anh suýt bị thiêu chết ở công ty của bạn trai cũ, và đã mất nhiều thời gian hơn dự tính để hồi phục.

Nhưng nếu cứ thế mà nói thẳng ra thì có lẽ Jeong Da Un sẽ ngất xỉu thật mất.

“Vì nghe nói camera giám sát quanh khu vực quán net đã bị vô hiệu hóa suốt 1 tiếng, nên tôi đã nghĩ là thể nào anh cũng thoát ra an toàn thôi.”

“Cậu thì hay lời lắm!”

“Lần sau tôi sẽ liên lạc với anh đầu tiên. Nhé?”

Giọng điệu dịu dàng của Kim Soo Hyun rất hiếm có. Càng hiếm có hơn vì đó là lời thật lòng tuôn ra trước cả khi lý trí kịp nhận thức. Trước âm hưởng dễ nghe đến mức không dám bắt chước ấy, môi Jeong Da Un bĩu ra.

“Không phải là chuyện đương nhiên sao? Này, tôi là người bảo hộ của cậu đấy!”

“Vâng, anh.”

Lời đáp chẳng hề ăn nhập gì với chất giọng trầm của anh đã thành công xua tan đi nỗi hờn dỗi của Jeong Da Un. ‘Chậc,’ Anh ta làu bàu lần cuối, rồi cắn một miếng canapé xấu xí mà Kim Soo Hyun đã làm để tạ lỗi.

Vậy thì bây giờ, chủ đề còn lại giữa hai người chỉ có một.

“Này. Vậy thì kể chuyện cậu bạn trai nhỏ tuổi xem nào.”

“……Chuyện gì cơ?”

“Giả vờ không biết gì thế. Lý do chia tay là gì?”

Khóe miệng của Kim Soo Hyun vốn không giống mọi khi mà nói rất nhiều, thậm chí còn dùng cả giọng điệu khá mềm mỏng, bỗng duỗi thành một đường thẳng. Chỉ cần nhìn dáng vẻ đó, Jeong Da Un đã như đọc được hết suy nghĩ của anh mà nói ra câu trả lời ẩn sau sự im lặng.

“Chỉ biến con trai nhà gia thế thành gay thôi đã đủ thấy có lỗi rồi, giờ lại còn nghe nói là công chức nhà nước nữa, nên cậu cảm thấy mình chỉ như hòn đá ngáng đường trên con đường rộng mở của người ta à?”

Đôi mắt đen chậm rãi chớp một cái. Trông anh hệt như một con báo đen mất hết khí thế, khiến Jeong Da Un vừa tặc lưỡi trong lòng, vừa đút một miếng canapé vào miệng Kim Soo Hyun.

“Dù sao thì cậu đúng là chẳng biết xoay xở gì cả. Cứ bảo là tôi sẽ nuôi cậu, nên hãy vứt bỏ hết mọi thứ rồi trốn sang Mỹ sống cùng nhau là được chứ gì.”

“Vô lý.”

“Cái gì mà vô lý, tên khốn. Nếu lặn mất tăm đến mấy chỗ như North Dakota ở tận phía Bắc…. đâu ấy nhỉ, thì cậu nghĩ bọn họ tìm được à? Không, chẳng cần đến mấy cái xó xỉnh đó đâu, dù có sống giữa trung tâm New York thì tôi cũng có thể khiến bọn họ cả đời không tìm ra cậu.”

“Vậy còn gia đình, bạn bè, đồng nghiệp của cậu ấy… tôi phải giải thích về mình… như thế nào, là gì đây?”

Jeong Da Un đang nói năng trôi chảy, lần đầu tiên khẽ nhíu mày.

Đó không phải vì không biết câu trả lời, mà là một khoảng dừng do có quá nhiều lựa chọn. Trong số nhiều cách diễn đạt hiện lên trong đầu, Jeong Da Un đã chọn cách dễ trêu chọc nhất.

“Bạn trai thân hình nóng bỏng hơn 3 tuổi.”

“Anh mà nói câu đó trước mặt Lee Gyo Han thì coi chừng.”

Quả nhiên, Kim Soo Hyun cau mày hết cỡ, vẻ mặt ghê tởm, dù ngũ quan của anh vốn chẳng mấy khi nhăn nhó.

Tiếng cười khúc khích vẩn vơ hòa cùng âm thanh trong trẻo như tiếng chuông của những ly rượu vang chạm vào nhau, lan tỏa khắp bàn ăn. Khoảng lặng theo sau đó kéo dài khá lâu, nhưng không hề tĩnh mịch.

Kim Soo Hyun cũng đã cạn ly rượu của mình rồi đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc lâu, mãi đến lúc mà một người thiếu kiên nhẫn có lẽ đã không còn trông chờ câu trả lời nữa, anh mới lên tiếng.

“Tôi đã gặp cậu ấy mà không nghĩ đến tương lai. Chỉ là dù chỉ một lát thôi…… tôi cũng muốn được ở bên cạnh. Vì thế.”

Jeong Da Un đón nhận lời thì thầm khẽ khàng ấy bằng một thái độ thản nhiên.

“Thế rồi?”

“Thế rồi, khi tôi bắt đầu tưởng tượng đến chuyện sau này, thì lại thấy không ổn.”

“……”

“Tôi không muốn vờ như không biết rằng sau này Lee Gyo Han sẽ hối hận. Đó là một việc không nên làm với một đứa trẻ rạng rỡ như thế.”

Nếu như Lee Gyo Han có ở đây, hẳn là cậu đã không bỏ qua bất cứ câu nào.

Bắt đầu từ việc phản đối tại sao anh lại nói về tương lai của cả hai với người khác chứ không phải với cậu, cho đến việc có lẽ cậu đã bật cười khẩy trước tính từ được dùng để miêu tả mình. Chưa kể, việc bị gọi là ‘đứa trẻ’ cũng là điều mà cậu chắc chắn sẽ vặn hỏi cho bằng được.

Nhưng đáng tiếc là, người nghe được những lời chân thật thầm kín này chỉ là một vị thẩm phán luôn đứng về phía Kim Soo Hyun trong mọi tình huống.

“A— Bực mình thật. Cậu ta rạng rỡ thì sao, chẳng lẽ cậu thì tắt đèn à?”

“Thì cũng có hơi u ám thật mà.”

“Đúng là……”

Kim Soo Hyun khẽ nhếch môi rồi rót rượu vào ly trống của mình và Jeong Da Un. Chiếc ly rượu vang mỏng và tinh xảo như vỏ trái cây là thứ anh ta đã đặt hàng đặc biệt từ một nghệ nhân người Đức. Nhờ vậy, nó cũng là một món đồ quý giá luôn đi kèm với lời cằn nhằn phải cẩn thận đừng làm vỡ.

Vậy mà bây giờ.

“…”

Trên mặt thứ rượu vang đỏ chưa đầy nửa ly thủy tinh trong suốt, những gợn sóng lăn tăn khẽ gợn lên. Cứ như có một cơn chấn động được truyền đến từ đâu đó.

Ánh mắt của Kim Soo Hyun và Jeong Da Un, những người cùng lúc nhận ra điều đó, ngay lập tức giao nhau.

Dành Cho Bạn

📌 Chưa có truyện nào dành cho bạn.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

0 bình luận

Chưa có bình luận.