Kim Soo Hyun nhớ như in cái khoảnh khắc anh đã thổ lộ hết lòng mình.
Đó là vào cuối mùa hè, dù đã thay đồ nhưng cơ thể đẫm mồ hôi vẫn cứ nhớp nháp, đến mái tóc cũng rối tung lên vì màn làm nũng của mấy chú chó to xác đặc biệt nghịch ngợm. Hôm đó là ngày tổng vệ sinh hàng tháng ở khu trạm cứu hộ. Nếu phải tìm lấy một chút lãng mạn le lói trong cái ngày hỗn độn ấy, thì có lẽ đó chính là bầu trời nhuốm sắc hồng.
Rõ ràng là anh chẳng hề có ý định sẽ thổ lộ lòng mình.
Đó không phải là vì những trăn trở về xu hướng tính dục ập đến vào những năm cuối của tuổi 20, cũng không phải vì anh tự nhắc nhở bản thân ‘tại sao’ mình lại phải chôn chân ở Hàn Quốc.
Mà chỉ đơn giản là vấn đề về xác suất.
Ngoại hình có ngoại hình, tính cách có tính cách, gia thế có gia thế.
Lee Gyo Han của tuổi 24 chẳng có gì để chê. Ít nhất thì Kim Soo Hyun của 5 năm trước bắt đầu một mối tình đơn phương muộn màng, anh đã cảm thấy như vậy. Khả năng người đàn ông tài giỏi đó sẽ có phản ứng tích cực với tình cảm của người đồng giới là bao nhiêu? Chà. Dù có nghĩ thế nào đi nữa thì cũng thật mong manh. Thậm chí khi ấy anh mới 27 tuổi, cái gọi là sự linh hoạt của anh còn thiếu sót rõ rệt hơn bây giờ, khi đã được rèn giũa qua các mối quan hệ.
“Cậu Lee Gyo Han. Cậu thật sự không có ý định tìm bạn gái à?”
Thế nên Kim Soo Hyun đã lập tức bị lung lay bởi một câu nói bâng quơ của ai đó trong phòng nghỉ, nơi mọi người tụ tập sau khi dọn dẹp xong.
Dĩ nhiên là lý trí anh mách bảo. ‘Chỉ là nói cho vui thôi mà. Đừng để tâm. Người ta cũng nói với mình y như vậy chỉ sau hai tuần thôi’. Nhưng trái ngược với suy nghĩ, cơ thể Kim Soo Hyun lại sững lại ngay tức thì, đến mức anh quên cả thở trong giây lát để tập trung vào giọng nói cất lên chậm một nhịp.
“Ờ… Ha ha, sao đột ngột vậy ạ?”
“Đột ngột gì chứ! Tôi muốn giới thiệu cháu gái cho cậu là thật lòng đấy, không phải nói suông đâu.”
Qua tấm gương, Kim Soo Hyun liếc trộm Lee Gyo Han đang đứng cách đó một khoảng.
Gương mặt thoáng nụ cười nhàn nhạt của cậu trông vừa trắng trẻo, sắc nét, lại vừa trong veo.
Rõ ràng cả hai đều đã lăn lộn cả ngày ở nơi bụi bặm và lông thú bay mù mịt, vậy mà sao cậu lại có thể như thế được nhỉ. Anh vội chỉnh lại tóc tai quần áo, nhưng bộ dạng thảm hại ướt sũng bên vòi nước của anh nào có thay đổi được gì.
Đúng lúc đó, Lee Gyo Han im lặng một lúc, rồi cậu mới lên tiếng đáp lại.
“Cô ấy là người thế nào ạ?”
“Ối, ối, ối! Sao thế? Có hứng thú à?”
“…Chỉ là dạo này tôi có cảm giác muốn thử làm những gì người khác làm thôi ạ.”
“Tự dưng hôm nay lạ thế, thật luôn! Mọi lần còn chẳng cho tôi mở lời cơ mà!”
Lee Gyo Han bị các tình nguyện viên vây quanh trong chớp mắt, giờ đến mặt cậu cũng chẳng thể nhìn thấy nữa. Nhờ vậy mà Kim Soo Hyun có thể mặc sức tưởng tượng ra vẻ mặt mà anh không thể thấy được từ góc của mình.
Cậu ấy đang mỉm cười lịch sự sao? Hơi ngượng ngùng ư? Hay là mặt đã đỏ lên rồi?
…Tôi chưa từng thấy dáng vẻ nào trong số đó của cậu cả.
“Con bé hơn cậu Lee Gyo Han 3 tuổi. Từng học chuyên ngành Cello ở Đại học Yoo Seong, giờ đang học cao học đấy. Vừa xinh đẹp lại tốt tính… À, còn thích động vật nữa! Hai đứa sẽ hợp nhau lắm cho xem. Nhân tiện đang nói, hay là chúng ta sắp xếp một buổi vào cuối tuần sau nhé?”
{Cello: là tên một loại nhạc cụ, tiếng Việt thường gọi là đàn trung hồ cầm hoặc vi-ô-lông-xen. Đây là một loại đàn thuộc bộ dây, có kích thước lớn hơn violin và viola, thường được đặt giữa hai chân của người chơi khi biểu diễn.}
“Ừm… Vâng. Cô cứ hỏi ý cô ấy một cách tự nhiên giúp tôi ạ.”
“Trời ơi! Tôi sẽ liên lạc ngay, muộn nhất là tối nay nhé, được không?”
Phòng nghỉ trong chốc lát đã trở nên náo nhiệt như một lễ hội nhỏ. Giữa không khí đó, chỉ có mình Kim Soo Hyun là im lặng.
Chính xác hơn là anh không biết phải làm gì ngay lúc này. Kim Soo Hyun luôn phải chịu trách nhiệm cho những lựa chọn của mình. Bởi anh đã thấm thía một điều từ những ngày ở trại trẻ mồ côi cho đến khi trở thành người làm vườn, rằng anh không có một bàn tay nào đỡ dậy khi vấp ngã, cũng chẳng có một tấm khiên nào che chắn khi phạm sai lầm.
Cái gọi là xu hướng né tránh trong tính cách của anh thực chất chỉ là một thói quen để sinh tồn. Tránh né những việc không thể gánh vác. Buông bỏ những thứ muốn có và chỉ dám mơ tưởng từ xa. Trong một thế giới mà anh chưa một lần được lớn lên đúng với lứa tuổi của mình, Kim Soo Hyun chỉ có thể sống sót bằng cách đó.
Nhưng mùa hè năm đó có lẽ anh thật sự đã bị thứ gì đó ám rồi.
Anh đã đứng sững một lúc lâu giữa những người đang chào hỏi và thu dọn hành lý, rồi làm một việc điên rồ là đuổi theo người đàn ông đã rời đi từ lâu.
“—Khoan, đợi một chút!”
Chẳng biết là may hay rủi, Lee Gyo Han không hề khó tìm dù ở đằng xa.
Cũng giống như mọi khi anh vẫn vô thức dõi theo bóng lưng của cậu vì cậu quá nổi bật, hôm đó cũng không ngoại lệ. Kim Soo Hyun chỉ bừng tỉnh khi nhìn thấy gương mặt Lee Gyo Han nghiêng đầu như hỏi có chuyện gì.
“Sao vậy, anh?”
Đôi mắt trong veo với đuôi mắt cong nhẹ tựa như vệ tinh duy nhất tồn tại đâu đó trên bầu trời hồng. Đứng trước nụ cười xinh đẹp ấy, Kim Soo Hyun nhất thời nghẹn lời, rồi lắp bắp hỏi một câu chẳng hề hợp với mình.
“À thì… Ở bên trong, tôi có nghe cậu nói chuyện.”
“…”
“Tuần sau… cậu, không, đến à…”
“Ừm. Nếu có hẹn trước thì sao?”
Câu hỏi đáp lại câu hỏi được thốt ra bằng giọng điệu thảm hại của anh nghe có vẻ phấn khích hơn bình thường.
Thật ra lúc đó Kim Soo Hyun đã tự thấy mình vô cùng thảm hại, nhưng phải đến khoảng 1.800 ngày sau anh mới biết được sự thật. Đáng tiếc là vào cuối mùa hè oi bức ấy, chỉ có hai lựa chọn mà thôi.
Hoặc là từ bỏ thứ mình muốn như mọi khi, hoặc là nói ra một câu hỏi vô cùng tồi tệ. Kim Soo Hyun đã chọn vế sau.
“Thứ cậu muốn làm là gì?”
“Sao ạ?”
“Lúc nãy cậu bảo muốn làm những việc người khác làm còn gì. Cậu muốn làm gì vậy.”
‘Dù có hơi chậm, cũng phải thận trọng’.
Ngay cả phương châm sống lâu năm đã từng cứu Kim Soo Hyun khỏi vô số nguy hiểm cũng trở nên vô dụng vào lần này. Nỗi lo rằng những ngày cuối tuần ở bên nhau dù không hề hứa hẹn có thể bị ai đó cướp mất đã ngay lập tức dồn trái tim non nớt, thứ mà phải đến năm 27 tuổi anh mới nhận ra, đã vào bước đường cùng.
“Cậu có nơi nào muốn đến không? Có món gì muốn ăn, hay thứ gì muốn có không? Hay là chúng ta đi xem bộ phim mà tuần trước cậu bảo muốn xem nhé? Cậu cũng từng muốn đi xem triển lãm mà. Cái đó cũng được.”
“…”
“Làm hết tất cả cũng được. Thật đấy, làm gì cũng được hết…”
Hành động níu giữ đầy táo bạo ban nãy bỗng trở nên nhạt nhòa, khi câu nói anh khó khăn lắm mới thêm vào lại nhỏ dần như một lời thì thầm.
Mình đâu có định nói những lời này. Kim Soo Hyun cảm thấy hổ thẹn vì những cảm xúc tuôn trào như vũ bão. Trước đôi mắt màu nâu đang đăm đăm nhìn mình, anh có cảm giác như bị lột trần.
“À… Ý tôi là. Tôi không rõ lắm… chuyện người khác thường làm là những gì…”
“Tại sao ạ?”
“…”
“Tại sao anh lại tò mò về chuyện tôi muốn làm gì chứ?”
Từng lời từng lời của Lee Gyo Han khiến không khí buổi chiều mùa hè hết đông cứng rồi lại tan ra, vỡ vụn dưới chân Kim Soo Hyun. Đứng trước sự dồn ép khéo léo và ngấm ngầm ấy, anh chẳng thể nào giữ được bình tĩnh. Gương mặt vốn đã lôi thôi lại càng nóng bừng lên, sự căng thẳng không chỉ đơn thuần là hồi hộp nữa mà còn lan đến tận đầu ngón tay, khiến chúng tê rần.
Mượn lời của Lee Gyo Han, cái việc ‘say đắm đến mức tương tư sầu muộn rồi cuối cùng cũng phải tỏ tình’, chẳng khác nào anh đã dùng ham muốn đầu tiên trong đời chưa một lần thốt ra để thay cho hơi thở.
“Là vì tôi… thích cậu… Lee Gyo Han.”
Bầu trời khi ấy mang một sắc hồng phi lý. Và trái tim đã hẫng đi một nhịp khi nghe câu đáp lại, ‘Tôi xin lỗi, anh. Cho tôi chút thời gian suy nghĩ nhé’.
Kim Soo Hyun đã run đến mức nào, đến nỗi sau lời tỏ tình đầu đời ấy, trong ký ức của anh giờ đây vẫn chỉ còn lại vỏn vẹn hai điều.
—Và rồi, ngay lúc này, khi vừa mới chia tay sau một cuộc tình dài.
Trên chiếc giường nơi cả hai đã quấn quýt lấy nhau, Kim Soo Hyun mới muộn màng nhận ra một điều. Vậy ra là Lee Gyo Han. Cái việc cậu vừa nói những lời như muốn được mai mối, vừa cười đầy phô trương như thế là cố ý cả…
“Cởi quần ra rồi làm thôi.”
“Anh đúng là chẳng có chút lãng mạn nào cả.”
“Cái gì chứ… Haiz, trong tình huống thế này mà còn đòi hỏi lãng mạn nữa.”
“Thế là cứ làm qua quýt rồi bắn ra là xong à? Em đã dạy anh như vậy từ bao giờ?”
Dù có chút nghẹn lòng trước cách dùng từ ‘dạy dỗ’, nhưng anh lại chẳng nghĩ ra được lời nào để phản bác.
Quả thật, Lee Gyo Han là một người thầy giỏi. Bởi vì năm đầu tiên của cuộc tình bắt đầu từ mùa hè sau lời tỏ tình tệ hại đó, cả hai đã yêu xa qua Internet và điện thoại, nên phải đến năm thứ hai, anh mới có nụ hôn đầu và được cậu kiên nhẫn dẫn dắt. Bây giờ cũng vậy. Dù hôn lên đôi môi sưng tấy và rách, nhưng thay vì đau đớn, Kim Soo Hyun chỉ cảm thấy ấm áp và mềm mại, hoàn toàn là nhờ sự dẫn dắt của Lee Gyo Han.
Thậm chí, người đã dạy anh cách cởi áo phông, một việc muộn màng hơn chục năm, cũng chính là người đàn ông ngọt ngào trước mắt này.
“Nào, mình cởi áo trước đã nhé. —Giơ tay lên nào.”
Lần đầu nghe câu này, anh còn chẳng hiểu nó có nghĩa là gì.
Ngay cả sau khi biết đó là cách nói chỉ dùng với trẻ con, anh vẫn thấy lòng rung động đến mức phải tự nhìn lại trạng thái tâm lý của mình. Kim Soo Hyun ngoan ngoãn giơ tay lên, không chút chống cự khi Lee Gyo Han cuộn áo phông của anh lên.
“…”
Từ cổ, xuống ngực, rồi men theo những đường cơ săn chắc, lướt từ bụng đến bên hông.
Kim Soo Hyun cảm nhận được một cách sống động ánh mắt Lee Gyo Han đang dừng lại trên da thịt trần trụi của mình, nó nán lại bao lâu rồi lại di chuyển đến nơi nào. Giọng nói cất lên ngay sau đó ngọt ngào như thể được dệt nên từ mật ong.
“Đáng lẽ hôm qua em phải bẻ gãy khớp của lũ khốn đó bằng với số bậc thang mới phải.”
“…Cậu đúng là có vấn đề thật rồi.”
“Dĩ nhiên, lâu rồi mà.”
Kim Soo Hyun đưa mắt nhìn qua lại giữa Lee Gyo Han đang cười trầm và cơ thể mình.
So với khuôn mặt bị thương trông thấy rõ do lăn xuống sàn trong lúc vẫn còn đeo kính, thì cơ thể anh ngoài vết bầm tím sẫm ở bên hông ra cũng không có gì đáng ngại. Chỉ có cơn đau cơ âm ỉ là hơi khó chịu một chút. Nhưng dường như Lee Gyo Han đã bắt đầu diễn giải lại nguồn gốc của những vết sẹo mà cậu vốn đã quen thuộc.
Vết tích rất lâu rồi là từ trại trẻ mồ côi.
Vết sẹo trông như mới vài năm có lẽ là có trong thời gian yêu xa, còn vết sẹo mà anh từng nói dối là do hồi nhỏ dùng dụng cụ không cẩn thận gây ra thì chắc chắn là vết đạn bắn…
Đứng trước đôi mắt ngày một lạnh đi, trái ngược với khóe môi đang cong lên thành một nụ cười, Kim Soo Hyun cảm thấy một chút tội lỗi. Chỉ vì anh có cảm giác rằng tình huống khiến những lời nói dối cũ kỹ bị lật lại này là do vết tích từ cú ngã cầu thang ngày hôm qua của mình gây ra.
“Tôi mút cho cậu nhé?”
Kim Soo Hyun từng run bần bật khi thổ lộ lần đầu tiên trong đời, giờ đây anh đã có thể đưa ra lời đề nghị như vậy mà không hề chớp mắt. Tất cả là nhờ sự dạy dỗ tận tình của người đàn ông nhỏ hơn 3 tuổi. Dĩ nhiên, Lee Gyo Han đúng như một người thầy, đã ngay lập tức nhận ra rằng anh đang cố tình chặn trước những câu hỏi về những vết sẹo lớn nhỏ.
“…Anh, anh biết đây cũng là một cách trốn tránh mà, phải không.”
“Thì sao chứ. Cậu không thích à?”
Đáp lại anh chỉ là một tiếng thở dài khe khẽ.
Người đàn ông dù muốn trút giận lên khớp xương của những kẻ xa lạ, nhưng lại luôn rộng lượng với mỗi mình Kim Soo Hyun, đã hôn lên đôi môi sưng của anh một lần nữa rồi nhẹ nhàng bế anh lên người mình. Chính xác hơn là cậu để phần thân dưới của anh hướng về phía mặt mình. Kim Soo Hyun liền vặn hông, lập tức phản đối.
“Tại sao, tôi không cần—”
“Em làm vì em thích mà, anh Kim Soo Hyun đây lại vội vàng đoán già đoán non rồi.”
…Anh Kim Soo Hyun?
Chiếc quần của anh được cởi ra chính vào lúc Kim Soo Hyun sững lại trước cách xưng hô xa lạ và để lộ sơ hở.