Chỉ riêng việc bị đâm xuyên và giày vò đã khiến trước mắt anh lóe sáng, huống hồ cơ thể gập đôi còn bị dồn hết sức nặng đè lên, khiến lựa chọn càng thêm ít ỏi. Giữa đôi chân đang run rẩy của mình bên bờ vai rắn chắc và đôi mắt màu nâu vàng kia, Kim Soo Hyun đã quyết định nhìn vào vế sau.
Khi ánh mắt họ giao nhau, Lee Gyo Han bật cười khe khẽ. Gò má ửng hồng phớt của cậu trông thật ngây thơ, chẳng hề hợp với hoàn cảnh lúc này. Dù tầm nhìn đã nhòe đi vì ẩm ướt, Kim Soo Hyun vẫn cố khắc ghi khuôn mặt ấy vào trong mắt.
“Ưm, hức! …Ahhh!”
Mỗi khi hàng mày ngay ngắn của Lee Gyo Han chau lại, mỗi khi cậu dùng chiếc lưỡi đỏ hồng liếm ướt đôi môi rồi cắn chặt, thì khoái cảm cũng dâng lên tê dại. Dương vật to lớn liên tục tiến vào, mở ra nơi sâu thẳm đến mức khiến anh suýt buồn nôn, và một luồng hưng phấn khác cũng trỗi dậy từ nơi hai cơ thể đang ghì chặt lấy nhau.
Khi anh bật ra một tiếng thở dốc khàn đặc bị đè nén và khẽ ngả đầu ra sau, Lee Gyo Han liền khẽ cắn rồi liếm láp chiếc cằm đang hếch lên của anh. Hành động đó vừa giống như cái cắn yêu của một loài động vật có vú hiền lành, lại vừa như một sự thúc giục đầy tham lam. Kim Soo Hyun khẽ thút thít nhưng vẫn ngoan ngoãn quay đầu lại, và rồi, âm thanh rung lên từ yết hầu chưa kịp thoát ra đã bị đối phương nuốt trọn.
Cặp đùi đang run rẩy của anh bất giác siết chặt lấy thân người Lee Gyo Han, đúng vào khoảnh khắc phần thịt mềm bên trong khoang miệng anh bị mút lấy thật dịu dàng.
“Ahh… haa, hự…”
Kim Soo Hyun dùng cả cơ thể để đón nhận những cơn co giật dai dẳng truyền đến từ thứ đang chôn sâu bên trong, rồi siết chặt lấy bờ vai của Lee Gyo Han. Anh cảm nhận được chất dịch âm ấm chảy dọc xuống kẽ hở giữa lồng ngực và bụng của cả hai. Đôi chân vốn bị banh ra hết cỡ cũng buông thõng, rơi phịch xuống ga giường một cách rã rời.
Có lẽ do cơ thể nóng lên đến mức các đầu chi cũng ngứa ran, mà toàn thân anh vẫn khẽ run rẩy một lúc lâu sau khi đã xuất tinh. Cả hai tựa má và trán vào xương quai xanh thẳng tắp của đối phương, chờ đợi cho đến khi lồng ngực đang phập phồng bất quy tắc của họ hòa chung một nhịp.
Trong lúc anh đang cố gắng điều hòa lại hơi thở vẫn chưa thể bình ổn, một làn môi mềm mại và ẩm ướt đã chạm lên mí mắt mỏng manh của anh. Kim Soo Hyun vẫn nhắm mắt đón nhận những nụ hôn, rồi cất lên chất giọng khàn đặc.
“….Gyo Han à.”
“Ừm.”
“Trong phòng thay đồ… anh đã chọn sẵn áo sơ mi và cà vạt rồi.”
Đó là hiện thực phũ phàng được khơi ra trước khi cả hai kịp tận hưởng trọn vẹn dư âm.
“Không thể tin được. Mình ơi, phũ phàng quá đi.”
“…Nhanh lên… chuyến công tác…”
Lời càu nhàu dễ thương đó đã hết tác dụng rồi. Ít nhất là trong sáng hôm nay.
Cùng với tiếng tặc lưỡi tỏ vẻ không cam lòng, dương vật từ từ rút ra, và vách thịt bên trong vốn đang mở rộng để ôm khít lấy nó cũng chậm rãi khép lại. Trước cảm giác rợn người ấy, đôi vai đang thả lỏng của Kim Soo Hyun khẽ co lại.
Sau khi dọn dẹp bao cao su, việc đầu tiên Lee Gyo Han làm là đi thẳng vào phòng tắm để lấy một chiếc khăn ấm. Kim Soo Hyun đang vùi mình trong chiếc chăn nặng trĩu uể oải, lúc này mới nâng mí mắt lên. Anh thấy thân hình cơ bắp trắng nõn của cậu vẫn còn ửng đỏ, đang vuốt lại mái tóc rối bù vì cuộc ân ái.
“Anh ổn mà, em chuẩn bị ra ngoài đi.”
“Phải làm đến bước này mới gọi là làm tình chứ!”
Lee Gyo Han là kiểu người mà khúc dạo sau đặc biệt kéo dài.
Liệu có cách nào để ngăn cản người yêu mình phát ra cả tiếng ‘suỵt’ như thể đang dạy dỗ một đứa trẻ không đây? Sau một thoáng suy nghĩ, Kim Soo Hyun cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài một tiếng trước nhiệt độ dễ chịu của chiếc khăn vừa chạm vào người.
Mãi đến khi cơ thể của Kim Soo Hyun, vốn nhớp nháp vì đủ loại dịch thể và chất bôi trơn, trở nên khô ráo sạch sẽ, Lee Gyo Han mới thật sự bắt đầu sửa soạn.
“Chuyến công tác lần này là ở Đức à? 10 ngày phải không?”
“Vâng. Nhưng cũng có thể sẽ rút ngắn được vài ngày.”
Tắm rửa, sấy tóc, thoa một lớp nước hoa hồng và sữa dưỡng, rồi đi thẳng vào phòng thay đồ.
Lee Gyo Han nhanh nhẹn đến mức khó tin nổi đây là người vừa mới sáng ra đã mè nheo rồi cuối cùng lại làm tình. Thậm chí có thể nói rằng, cậu trông như một cỗ máy di chuyển theo chương trình được cài đặt sẵn, vượt qua cả sự chuẩn mực thông thường. Kim Soo Hyun chỉ quấn độc một chiếc chăn trắng quanh thân mình trần trụi và đi theo sau, rồi tự tay thắt chiếc cà vạt mà anh chọn lên cổ cậu.
Lee Gyo Han là Quản lý của một viện bảo tàng nghệ thuật tư nhân ở Jongno.
Khi mới bắt đầu hẹn hò, việc một Quản lý phải đi công tác thường xuyên vừa là một điều đáng tiếc, nhưng cũng vừa là một điều may mắn. Bởi vì chính anh cũng không sống cuộc sống của một ‘Biên dịch viên bình thường’. Thấy anh im lặng một lúc, cậu liền nói tiếp, nghe như đang biện minh.
“Nhưng sẽ không có việc gì đau đầu đâu. Mấy người ở bên đó đã lo xong phần liên hệ với tác giả và tác phẩm rồi, em chỉ đến đó vì họ có thêm yêu cầu thôi.”
“Lẽ ra họ nên sắp xếp mọi thứ ổn thỏa ngay từ đầu chứ. Đúng là một nơi kỳ lạ.”
“Đúng ý em luôn!”
Chẳng mấy chốc, Lee Gyo Han đã trở nên hoàn hảo từ đầu đến chân. Bộ vest màu xanh đậm tựa như một lớp vỏ được chế tác tinh xảo, ôm sát theo khung xương rắn chắc và những đường nét cơ bắp, mái tóc cũng được vuốt rủ xuống trán như thể vị trí của từng sợi đều đã được sắp đặt một cách có chủ ý. Cơ thể Kim Soo Hyun dễ dàng ngả vào vòng tay đang kéo anh lại.
“Anh Soo Hyun. Anh đừng bỏ bữa nhé, còn nếu không ngủ được thì nhất định phải gọi cho em. Được không anh?”
“Đừng coi anh như trẻ con nữa.”
“Mỗi lần em đi công tác về là mặt người yêu của em lại gầy đi một nửa. Mà em cũng đâu thể nào mang anh theo được.”
Nào là anh, nào là mình ơi, nào là ông xã, đôi khi còn gọi thẳng tên Soo Hyun à.
Tuy những cách gọi đó đều tùy hứng nhưng chúng lại có một điểm chung là vô cùng ngọt ngào. Vốn dĩ, Lee Gyo Han chỉ làm nũng đúng vào khoảnh khắc vừa mới ngủ dậy mà thôi. Còn bình thường, cuộc trò chuyện của họ phần lớn đều như thế này, nếu không nhờ cách gọi ‘anh’ kia thì có lẽ chẳng ai đoán được ai mới là người lớn tuổi hơn.
Trong vài bước chân từ phòng thay đồ ra đến cửa chính, nơi đặt chiếc vali đã được chuẩn bị từ tối qua, Lee Gyo Han không hề có ý định rời ra dù chỉ một khoảnh khắc. Cậu phải tìm cách tiếp xúc với anh, dù là bằng tay, bằng môi, hay ít nhất cũng là chạm vào mép vai.
“Em đi nhé. Em yêu anh, anh à.”
“Ừ. Đi cẩn thận nhé.”
Lời đáp lại thay vì một câu yêu thương có thể nghe như cố tình lạnh lùng. Thế nhưng, Lee Gyo Han lại mỉm cười tít mắt như thể chỉ cần lời tiễn đưa nhạt nhẽo đó thôi cũng đủ rồi.
“Trước khi, lên, máy bay, em sẽ, gọi lại.”
“Được rồi đi đi, Lee Gyo Han.”
“Vâng.”
Lee Gyo Han đang bận rộn di chuyển giữa mắt, mũi, môi, má và trán của anh để hôn chụt chụt lên từng nơi theo mỗi từ cậu nói, khẽ thở dài một tiếng. Bởi vì cậu biết mình thật sự không thể trì hoãn thêm được nữa. “Trông nhà cẩn thận nhé,” lời thì thầm trìu mến cuối cùng cũng buông xuống.
Chuỗi hành động cửa chính mở ra rồi lại đóng vào trôi qua thật chậm. Ít nhất thì, Kim Soo Hyun cảm thấy như vậy.
Tiếng ‘ting’ trong trẻo của máy móc. Tiếng đế giày da không một hạt bụi gõ xuống sàn một cách vui tai. Cả tiếng ma sát của bánh xe vali khẽ lướt trên mặt đất.
Chỉ cần lắng tai nghe thôi cũng đủ để hình dung ra khung cảnh phía sau cánh cửa sắt dày cộp.
“……”
Kim Soo Hyun vẫn đứng yên bất động. Mãi cho đến khi anh chắc chắn rằng người yêu mình đã bị cánh cửa thang máy bằng sắt nuốt chửng và khuất xa, anh mới khuỵu người xuống ngay tại chỗ. Không phải là cơ thể anh thấy đau đớn. Nếu vậy thì chắc chắn đã bị một Lee Gyo Han tình cảm như thế phát hiện ra rồi.
Nhưng cũng không thể nói là anh hoàn toàn ổn. Dù đang quấn chiếc chăn bông dày sụ trong phòng ngủ, anh vẫn cảm thấy ớn lạnh, và dòng máu bên tai đang đập thình thịch như thể gào thét.
Sau một hồi suy sụp như vậy, Kim Soo Hyun loạng choạng đứng dậy. Bàn tay tìm chiếc điện thoại rồi nhấn nút gọi của anh siết chặt lại.
“…Hoạt động không?”
Kim Soo Hyun đã hy vọng giọng nói của mình không run rẩy một cách thảm hại, nhưng anh chẳng tự tin chút nào. Có lẽ đối phương cũng đang rối bời, vì trong câu hỏi đáp lại chất chứa đầy nỗi lo âu.
[Có hoạt động… nhưng mà. Cậu thật sự định làm vậy à?]
“Tôi thật sự định làm vậy đấy.”
[Này. Không phải cậu bảo cuối cùng cũng định thử sống như người bình thường rồi sao. Rốt cuộc thì có người bình thường nào lại đi gắn máy theo dõi vị trí lên cà vạt của người yêu mình chứ?]
Thế nên mới gọi là đóng kịch đấy chứ. Kim Soo Hyun nuốt ngược câu trả lời buốt giá vào trong lòng.
“Jeong Daun, cậu hiển thị vị trí lên màn hình xe của tôi đi.”
[Soo Hyun à, đừng làm vậy nữa, hay là hai người thử nói chuyện với nhau xem sao. Hả?]
“Nói chuyện gì bây giờ.”
Anh không hề có ý định nói chuyện một cách mỉa mai, nhưng cuối câu không thể không trở nên sắc nhọn.
“‘Năm ngoái anh mang cặp tài liệu em để quên đến sân bay, nhưng chuyến bay em nói vốn dĩ không hề tồn tại. Trong năm chuyến công tác mà anh đã kiểm tra kể từ đó, chỉ có đúng hai lần anh tiễn em ra tận sân bay là có vé thật thôi’?”
[Không nhất thiết phải hỏi y như vậy cũng được mà…]
“Hay là. Nói thẳng ra luôn nhỉ. ‘Gyo Han à, em còn chẳng đi công tác nước ngoài, vậy rốt cuộc mỗi lần em làm thế nào để diễn trò nhập cảnh về nước thế hả’ Như vậy à? Tôi không thích đâu.”
Vốn dĩ, việc giải quyết vấn đề bằng lời nói nhẹ nhàng không hợp với tính cách của anh. Kim Soo Hyun cũng không tự tin là mình có thể làm tốt được.
Kim Soo Hyun bỏ chiếc chăn mà anh đã quấn quanh người như để trốn chạy xuống, rồi mặc vào một chiếc áo thun và quần đen vừa vặn. Chiếc chăn bị vứt nhàu nhĩ trên sàn trông y hệt như chính bản thân anh lúc này.
Hơn một phút đi trong chiếc thang máy mà Lee Gyo Han vừa mới đi lúc trước để xuống bãi đỗ xe ngầm dường như dài đằng đẵng. Trong tấm gương anh liếc nhìn, một khuôn mặt trắng bệch vì căng thẳng đang lơ lửng ở đó.
Căng thẳng ư, đó là thứ mà anh chưa từng cảm thấy, ngay cả khi ẩn mình suốt hai ngày trời để ngắm mục tiêu cách xa 1km qua ống ngắm.
[Này. Kim Soo Hyun. Ít nhất thì cậu ta cũng không phải là người đã có vợ đâu. Tôi đã bảo là tôi lục tung hệ thống cả trăm lần rồi mà!]
“Đúng là một lời an ủi có giá trị ghê.”
[Lý lịch của cậu ta thật sự hoàn hảo mà! Bố mẹ là giáo sư Đại học Hankuk, em gái đang học trường Mỹ thuật. Bản thân cậu ta cũng đã lấy bằng thạc sĩ khoa Lý luận Mỹ thuật và sống một cuộc đời vô cùng ngay thẳng. Thật đấy.]
Giọng nói dỗ dành vang lên từ chiếc tai nghe không dây chỉ đeo ở một bên tai. Kim Soo Hyun cộc lốc đáp lại.
“Tôi cũng biết rõ quan hệ gia đình của Lee Gyo Han, không cần cậu phải giải thích đâu.”
[Biết mà còn làm thế à tên khốn này! Bạn trai nhỏ tuổi của cậu bây giờ vẫn đang đi đúng hướng sân bay Incheon đấy, biết chưa?]
Bước chân anh hướng về chiếc xe đang đỗ ở góc trong cùng của bãi đậu xe ngày một nhanh hơn. Dĩ nhiên, tỷ lệ thuận với điều đó, hình ảnh người yêu anh hài lòng nhìn xuống chiếc cà vạt do chính tay anh chọn cũng trở nên rõ nét hơn. Giọng nói ‘em yêu anh’ cũng văng vẳng bên tai.
Việc dùng máy theo dõi để bám theo người khác không phải là hành động của một người yêu bình thường. Nói đúng hơn thì đó là một sự lừa dối kinh khủng. Vốn dĩ, bất kể Lee Gyo Han đang che giấu điều gì, thì cũng chẳng thể nào so sánh được với anh. Thật nực cười khi lại đi ôm giữ mấy sự nghi ngờ này.
Thế nhưng….
Một khi câu hỏi ‘Tại sao chứ, Lee Gyo Han?’ nảy ra trong đầu, anh không còn khả năng phán đoán một cách lý trí nữa. Chỉ riêng chuyến công tác lần này cũng vậy. Kể từ ngày nghe thấy giọng nói đầy bất mãn ‘Anh Soo Hyun, tuần sau em phải ra nước ngoài rồi’, mỗi ngày trôi qua anh đều cảm thấy như máu trong người đang cạn dần. Cảm giác đó lại càng mãnh liệt hơn khi anh kiểm tra đi kiểm tra lại hàng chục, hàng trăm lần và chắc chắn rằng không có chuyến bay nào đến Berlin vào thời gian mà Lee Gyo Han đã nói.
Dù đã lên xe, Kim Soo Hyun cũng chỉ biết siết chặt chiếc vô lăng vô tội. Anh cảm thấy bản thân thật nực cười, vừa mới hối thúc người kia gửi vị trí cho nhanh, mà giờ đây đến cả khởi động xe cũng không làm được.
Chẳng biết là bất hạnh hay may mắn, dòng suy nghĩ tự hủy hoại đó không kéo dài lâu.
[….Ừm.]
Mối quan hệ đã kéo dài lâu đến mức không thể nhớ nổi đã bắt đầu từ khi nào có cái hay của nó. Chẳng cần phải nghi ngờ lời nói dối, anh đã có thể nhìn thấu sự hoang mang trong đó. Anh cử động bàn tay tê dại để khởi động xe, và chẳng mấy chốc, một bản đồ được sơ đồ hóa gọn gàng hiện lên trên màn hình đen.
Và cả một chấm tròn màu đỏ đang ung dung di chuyển.
Kim Soo Hyun nghĩ nó trông hệt như một mảnh tim bị xé nát. Vệt di chuyển như đang rỉ máu hướng về phía đông bắc Seoul, theo hướng tỉnh Gyeonggi. Hoàn toàn trái ngược với hướng đi sân bay.
“Jeong Daun. Tôi không rành địa lý Hàn Quốc, nhưng ít nhất cũng biết sân bay Incheon ở đâu.”
[C-cái đó….]
Anh không hề có ý định trách móc, nhưng Jeong Daun lại ấp úng vì bối rối. Một bên ngực anh nhói đau.