1. How Deep Is Your Love
“Em thật sự không muốn dậy đâu.”
Sống chung một nhà với người yêu là một quá trình khám phá ra những điều mới mẻ mà khi còn hẹn hò chưa từng biết tới. Và Kim Soo Hyun cũng đang trong quá trình đó. Anh chống tay vào đầu giường để không bị kéo theo một lực ngấm ngầm, rồi lên tiếng.
“Cứ lề mề như thế là trễ máy bay đấy.”
“Ah. Ước gì kỳ nghỉ đến nhanh một chút.”
“Câu đó mấy ngày nay anh nghe đến cả trăm lần rồi thì phải. Lee Gyo Han, mau dậy đi.”
Người kia vốn chỉ vươn tay ra khỏi chiếc chăn đang vùi lấy mình, lúc này mới muộn màng ngẩng đầu lên trước câu trả lời dứt khoát của anh. Đó là một người đàn ông có vẻ ngoài rạng rỡ, đến độ mái tóc rối bù mới ngủ dậy cũng trông như được cố tình tạo kiểu.
“…Anh.”
“Gì.”
“Hôn em.”
Cặp mày của Kim Soo Hyun trước giờ chưa từng có dấu hiệu nhượng bộ, khẽ cau lại. Dĩ nhiên điều đó không có nghĩa là anh sẽ từ chối lời yêu cầu vừa ngọt ngào vừa trơ trẽn kia. Hành động nghiêng đầu cùng với một tiếng thở dài khe khẽ của anh chẳng khác gì những cặp tình nhân bình thường khác.
Trái lại, một nụ hôn dịu dàng đến mức khiến cho giọng điệu cộc cằn trước sau như một của anh trở nên lạc lõng đã đáp xuống trán của người đàn ông kia, tức Lee Gyo Han, rồi lướt đến sống mũi cao của cậu.
Và rồi, khi bờ môi anh tìm đến đôi môi hồng hào đang bướng bỉnh mím chặt ấy.
Cuối cùng anh cũng nhìn thấy đôi mắt màu nâu nhạt đang lấp lánh vẻ hài lòng sau hàng mi dài rũ xuống. Kim Soo Hyun lim dim mắt, liền cắn lên bờ môi đầy đặn, ưa nhìn đó. Một tiếng cười trầm khẽ bật ra nghe thật vui tai.
“Anh. Hè này chúng ta nhất định phải cùng nhau đi du lịch New York nhé. Công ty bảo vài ngày nữa sẽ chốt lịch trình. Đến lúc đó mình đặt vé máy bay là được.”
“Gì mà sớm thế.”
“Sớm gì chứ! Dân công sở nghe thấy câu này sẽ buồn lắm đấy. Thậm chí là quá muộn rồi ấy chứ, vé mùa cao điểm mà.”
Tình thế bất ngờ đảo ngược. Lee Gyo Han tự nhiên ngồi nhỏm dậy rồi bắt đầu hôn lên mọi nơi mà cậu có thể. Cảm giác nhồn nhột đến độ nổi da gà khiến một luồng điện chạy dọc sống lưng. Để che giấu điều đó, Kim Soo Hyun cố tình hạ giọng.
“Vậy thì ít nhất cũng phải nghĩ đến nước khác chứ. Sao cứ phải là Mỹ? Em bảo đã đến đó nhiều đến phát chán rồi còn gì.”
“Đi vì công việc với đi cùng anh có giống nhau được không?”
“Thì có gì khác nhau đâu.”
“Khác hoàn toàn chứ! Hơn hết là em tò mò mà. Rằng Kim Soo Hyun đã sống ở một nơi như thế nào, và sống ra làm sao.”
Giọng nói không một chút đùa giỡn, thậm chí còn có phần nghiêm túc.
Chuyến đi đến Hàn Quốc vốn chỉ là một cuộc đào thoát tạm thời, nhưng nó lại kéo dài đến thế này, và khởi đầu là vì anh đã say đắm sự dịu dàng kia. 5 năm hẹn hò, không, người đàn ông mang tên Lee Gyo Han theo đúng nghĩa đen đã thay đổi mọi thứ của Kim Soo Hyun.
Chỉ trừ một thứ duy nhất, đó là công việc.
Bàn tay to lớn của cậu tự nhiên luồn vào trong áo phông của anh. Bị một lực nhất quyết kéo mình xuống giường, Kim Soo Hyun vội vàng lên tiếng.
“Lee Gyo Han, giờ bay của em―”
“Trễ thì đi chuyến sau là được mà. Với lại, anh này.”
“……”
“Sắp tới 10 ngày liền chúng ta không gặp được nhau đâu đấy?”
Kim Soo Hyun cắn vào lớp da non bên trong khoang miệng. Mới lúc trước anh còn tự nhủ rằng hôm nay nhất định sẽ không để bị cuốn theo, vậy mà cuối cùng lúc nào cũng như thế này. Trước đôi mắt cong cong tựa trăng lưỡi liềm kia, mọi quyết tâm của anh đều luôn sẵn lòng thất bại.
“…Một lần thôi. Đừng dùng nhiều gel quá.”
“Sao thế?”
“Dính lắm.”
Lee Gyo Han khẽ cười. Trước khi áp sát người vào giữa hai chân anh và đặt một nụ hôn sâu, giọng nói thì thầm “Tất cả là vì không muốn làm anh yêu bị đau thôi mà” của cậu ngọt ngào đến vô lý.
Da của Lee Gyo Han tựa như lụa mang ánh ngọc trai.
Đó không chỉ đơn thuần là vì làn da ấy toả ra một ánh sáng trắng trẻo và ưa nhìn độc đáo. Mà đó là suy nghĩ anh đã luôn có kể từ cái ngày anh được phép ôm lấy những thớ cơ rắn chắc trơn tru không một tì vết, và vùi đầu vào làn da mềm mại của cậu.
Kim Soo Hyun yêu cơ thể hoàn hảo này. Bề mặt tinh khôi chưa từng một lần bị một vết xước nào lướt qua trong đời này, dường như là tác phẩm điêu khắc đẹp đẽ nhất mà thế gian có thể tạo ra.
Nhưng cũng chính vì thế, mỗi khi da thịt ấm áp và ẩm ướt của cậu tìm đến mọi ngóc ngách trên cơ thể Kim Soo Hyun, anh lại cảm thấy xấu hổ một cách lạ thường. ‘Xấu hổ’ ư. Người yêu kém anh ba tuổi có lẽ sẽ chẳng thể nào tưởng tượng nổi đó đã từng là một cảm giác xa lạ đến nhường nào.
“Đừng… mút nữa.”
Tiếng ma sát của da thịt và không khí bị nuốt vào dọc theo vết sẹo dài hằn trên bụng anh chẳng mấy chốc đã biến thành những tiếng hôn “chụt, chụt” đầy đáng yêu. Nhưng nơi phát ra những âm thanh ướt át không chỉ có một. Không, có lẽ nơi ồn ào hơn lại chính là khe hẹp đã nuốt trọn ba ngón tay dài đang chuyển động như cắt kéo kia.
Đúng là Lee Gyo Han đã dùng ít gel hơn mọi khi.
Lee Gyo Han lúc nào cũng lạm dụng chất bôi trơn đến mức sủi bọt, sáng nay đã giả vờ tuân theo mệnh lệnh của người yêu muốn có một cuộc làm tình nhẹ nhàng. Sở dĩ ở đây phải dùng từ ‘giả vờ’ là vì một lý do đơn giản. Ấy là vì bên trong lối vào thầm kín đang được cậu cẩn thận khuấy đảo vẫn còn ấm nóng và mềm mại như là dấu hiệu của đêm qua, nên vốn dĩ nó đã chẳng đòi hỏi một lượng lớn chất lỏng như bình thường.
Kim Soo Hyun đã nhận ra sự thật đó ngay từ khi kẻ xâm nhập đầu tiên di chuyển một cách tinh tế đến tàn nhẫn tiến vào. Có lẽ, đối phương cũng vậy.
“…Ha.”
Khi anh bật ra một tiếng thở dài và ngửa đầu ra sau, một sự rung động trầm thấp liền truyền đến từ đôi môi đang áp trên bụng anh.
“Đau không anh?”
“Cái đó…. là vết sẹo hơn 8 năm rồi.”
“Anh biết rõ em không hỏi chỗ này mà.”
Tình hình không ổn chút nào. Để có thể giả vờ thong thả, thì cái cảm giác tê dại nóng hơn nhiệt độ cơ thể vài độ kia đang từ từ tăng điện áp. Hơi nóng từ bên trong đã sưng lên đầy đặn gặp phải không khí lạnh lẽo thông qua lớp niêm mạc mềm mại đang hé mở như thể đang hít thở. Vách trong vì không chịu nổi sự chênh lệch nhiệt độ, đã bắt đầu trở nên ẩm ướt và tự ý phát ra những âm thanh ướt át. Khi nước và điện gặp nhau, thì chuyện tiếp theo là điều hiển nhiên.
“Anh Soo Hyun.”
“Anh… nghĩ là không sao.”
“‘Nghĩ là không sao’ thì không được đâu.”
Chỉ với vài lời nói và mấy ngón tay, tất cả các cơ bắp bên dưới phần hông của anh đều bị điều khiển một cách tuỳ tiện. Cặp đùi đang khẽ run lên, rồi cả bàn chân đột nhiên cong vút và gồng cứng đến tận đầu ngón, tất cả đều nằm ngoài ý muốn của chủ nhân.
Vách trong ẩm ướt nuốt trọn từng đốt ngón tay rõ mồn một cùng với những âm thanh ướt át, và mỗi khi một nơi nào đó trên lớp niêm mạc mềm mại bị miết mạnh, hông anh lại bất giác nhấc bổng lên như một phản xạ tự động.
Khi Kim Soo Hyun cắn chặt môi dưới và ngẩng đầu lên, anh có thể nhìn thấy đỉnh đầu của người yêu mình vẫn đang hôn lên những dấu vết của quá khứ. Ánh ban mai dập dờn trên mái tóc màu nâu nhạt của cậu trông thật chói lọi, và cũng khiến anh nhồn nhột y như vậy. Việc anh thốt ra câu trả lời mà đối phương mong muốn chỉ còn là vấn đề thời gian.
“Nhờ ai đó nên không đau, một chút cũng không!”
Mong là nghe không giống như đang nũng nịu. Kim Soo Hyun thầm cầu nguyện trong khi cố lờ đi sự thật rằng mình vừa nói với một tông giọng nhanh gấp đôi bình thường.
“Tốt lắm.”
Một tiếng cười khẽ vang lên. Câu trả lời hổn hển của anh dường như khiến cậu vô cùng hài lòng, đúng là cái người trong suốt 32 năm cuộc đời đã hỏi câu “Có đau không?” còn nhiều hơn tổng số lời chào hỏi mà anh từng nghe thấy.
Đến nước này, người buông xuôi lại chính là Kim Soo Hyun. Trước mặt người đàn ông đã mút, liếm no nê ngực và cơ bụng của mình rồi quay lại áp trán vào nhau, anh thì thầm chỉ để một mình cậu có thể nghe thấy. Đó là một tiếng lẩm bẩm nhỏ đến mức khiến cho sự thật rằng trong phòng ngủ chỉ có hai người dường như trở nên vô nghĩa.
“Chậm thôi…”
“Vâng.”
Nụ hôn mang theo câu trả lời hơi lí nhí và hành động tiến vào diễn ra gần như cùng lúc. Cả hai có rất nhiều điểm tương đồng, cũng giống như thời điểm diễn ra của chúng vậy. Ấm áp, ẩm ướt, và lặp đi lặp lại những sự xâm chiếm nông sâu để tạo ra âm thanh.
Dĩ nhiên, cũng có những điểm khác biệt.
“Hự…”
Không thể đếm được từ trước đến giờ họ đã hôn nhau bao nhiêu lần, làm tình bao nhiêu bận. Nhưng có một điều anh dám chắc, đó là chưa từng có một khoảnh khắc thong thả nào khi cái cảm giác chật chội đến mức căng đầy này bắt đầu.
Kích thước và chiều dài lúc nào cũng cần thời gian để thích ứng này là lỗi của người yêu kém tuổi. Mà cũng có thể là nhờ cậu.
Kim Soo Hyun co rúm cả vai và thở ra một hơi run rẩy trước cảm giác phần đầu dày dặn đang mở ra lối vào chật hẹp.
Chụt, anh cảm nhận được ánh mắt của Lee Gyo Han khi đặt một nụ hôn lên sống mũi anh. Đó là một ánh mắt như đang hỏi, ‘Thế này có ổn không?’. Anh ngước lên nhìn con ngươi được bao quanh bởi viền nâu đang giãn rộng, loang ra như một bức tranh màu nước ngấm đầy nước, rồi thay cho câu trả lời, anh vòng tay ôm lấy chiếc cổ thon dài của cậu.
“Hưm…”
Mình không muốn phát ra những âm thanh như thế này đâu.
Kim Soo Hyun đã từng có lần thổ lộ như thể đang nức nở. Người đàn ông luôn đặt từng phản ứng của anh lên hàng đầu, lại tỏ ra thích thú với những lời đó thay vì lo lắng, một điều hiếm thấy ở cậu. Cũng phải thôi, vì Kim Soo Hyun chưa bao giờ nói thẳng thắn trên giường cả.
Thích thì là ‘kỳ lạ’, không thích thì là ‘cũng được’, đau thì là ‘không sao’…
Lee Gyo Han luôn phải đoán ý nghĩa thực sự đằng sau làn da hồng hào từ những lời anh thốt ra như đang lên cơn sốt. Nhưng may mắn là, cậu là một kẻ xâm nhập vô cùng kiên trì và nhẫn nại.
“Ha… ư!”
Sự hưng phấn rõ rệt đâm vào bên trong lỗ hậu đã mở rộng đến giới hạn. Lúc này Kim Soo Hyun mới nhận ra mình đã ra lệnh ‘chậm thôi’, nhưng lại quên mất việc phải kèm theo điều kiện về độ sâu.
Tuy không có những tiếng nước lõm bõm như mọi khi, nhưng nhờ vậy mà những thứ khác lại được khuếch đại cả trong lẫn ngoài. Vòng hông nhấc cao khỏi mặt ga giường mềm mại cọ xát một cách nhịp nhàng tạo ra tiếng sột soạt, và mỗi khi dương vật cọ xát vào vách trong nhạy cảm thúc đến tuyến tiền liệt, một âm thanh ma sát dính nhớp mà chỉ người đã nuốt trọn nó vào trong mới có thể nghe thấy lại vang lên từ bên trong cơ thể. Chưa kể đến giọng nói ngày một cao hơn của chính anh.
Anh cố gắng lắm mới đưa tay lên bịt miệng, nhưng hành động đó cũng trở nên vô ích trước sức mạnh của bàn tay đang đan lấy tay anh. Mỗi khi da thịt va vào nhau, áp lực truyền đến theo những hướng khác nhau khiến hơi thở và giọng nói của cả hai người hoà vào nhau một cách hỗn loạn.
“Em, bây giờ đang rất, phù, nương tay với anh đấy.”
“Hức… ha, Lee Gyo Han…. một chút, chậm thôi…. hự……!”
“Làm sao đây, em muốn thúc thật mạnh vào anh quá. Hửm?”
Anh chẳng còn hơi sức đâu mà phản kháng lại người yêu kém tuổi hỗn láo rằng, em bây giờ cũng đang thúc ‘thật mạnh’ vào anh rồi đấy.
*Ngôi xưng của Gyo Han có hơi đặc biệt 1 chút nên mng đừng hoang mang nhó. Và tất cả ngôi xưng của nv đều thay đổi tùy trưởng hợp ≧^◡^≦