Phải suy nghĩ theo lẽ thường.
Dù rằng chẳng có gì chủ quan hơn hai chữ ‘lẽ thường’, nhưng để suy luận ra mối quan hệ thực tế trong một bối cảnh đã được sắp đặt thì tốt nhất là nên nghĩ đơn giản thôi. Giống như nhiệm vụ của một người làm vườn, phải cắt bỏ đi những cành lá cảm xúc không cần thiết.
Trong gần 10 ngày qua, liệu Lee Gyo Han có được giao ‘nhiệm vụ quan trọng đến mức phải bị thương’ không?
Không thể nào. Ở một tổ chức bí mật chuyên xử lý các công việc liên quan trực tiếp đến an ninh, họ sẽ không xóa bỏ nghi ngờ nhanh đến vậy. Dù cho tòa nhà không bị cháy đi nữa thì ít nhất cậu cũng sẽ bị đình chỉ công tác.
Vậy thì, đổi câu hỏi khác, ‘khả năng Lee Gyo Han bị thương do sơ suất cá nhân’ thì sao?
Khả năng này không phải là hoàn toàn không có. Nhưng nếu là vậy thì Nam Ki Joong đã chẳng lựa đúng lúc này để cố tình hỏi han tình hình của cậu như thể muốn cho anh nghe thấy.
Rốt cuộc, nếu suy xét theo lẽ thường về một tình huống mà Lee Gyo Han bị bỏng, rồi lại giải thích với anh rằng đó không phải chuyện gì to tát.
Thì chỉ còn lại một đáp án duy nhất.
Kim Soo Hyun hít một hơi thật sâu đến mức cảm thấy nơi nào đó sâu bên trong lồng ngực quặn lại, rồi mới thở ra.
“…….”
Quả nhiên, cái tên đeo kính đó. Chết quá dễ dàng rồi.
Vào khoảnh khắc một sự thôi thúc vô cùng riêng tư, thứ không thể nào bao biện bằng hai chữ ‘hối hận’, trỗi dậy, cơ thể anh đã lập tức hành động.
Tên đàn ông to con trong nháy mắt đã bị nhấc bổng rồi quật ngã, khiến hai đặc vụ bên cạnh gã loạng choạng dữ dội như những con ki bowling bị văng trúng. Tiếng lên đạn vang lên từ khắp nơi, nhiều đến mức không thể xác định được phương hướng, nhưng điều đó không quan trọng. Bởi vì nếu không lập tức thốt ra câu nói đã hình thành sẵn trong miệng, anh có cảm giác mình sẽ chết trước cả khi viên đạn găm vào người.
“Ông Nam Ki Joong. Ngoài tiền ra, tôi có thể đề nghị thêm một phần thưởng nữa được không.”
Dường như lời nói đi nghe điện thoại không phải là giả, Nam Ki Joong đang đứng ngoài cửa cầm điện thoại. Dù Kim Soo Hyun đã xuyên qua Đội an ninh và tiếp cận trong gang tấc, nhưng ông ta chẳng hề ngạc nhiên, chỉ nhướng mày một cái rồi đáp lại bằng giọng thản nhiên.
“Cứ nói đi.”
“Kẻ chủ mưu đứng sau Trưởng phòng Thông tin. Đã tìm ra chưa?”
“Chà, chắc cũng không mất nhiều thời gian đâu.”
“Ngay khi bắt được, giao hắn cho tôi.”
“Việc đó hơi khó đây. Bên ta cũng có nhiều điều cần phải tìm hiểu.”
“Nếu tôi có thể khiến hắn nói ra mọi thứ trong vòng 5 phút thì sao?”
“…….”
“Bất kể là nội dung các người muốn nghe hay không. Tất cả. Không cần thuốc khai thật, trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo.”
Trước những họng súng đang chĩa vào san sát, cuộc đối thoại vốn lỏng lẻo cũng tạm thời bị ngắt quãng. Vào khoảnh khắc này, người có thể bình thản hít thở chỉ có hai. Một là người đứng đầu Baek Woo, kẻ có thể cho phép nổ súng chỉ bằng một cái liếc mắt, và hai là một Bóng ma đang nghiêng đầu, chẳng thèm đoái hoài đến cái chết.
“Không phải là một giao dịch tồi, đúng chứ. Ý tôi là tôi sẽ thay các người phân loại rác.”
“……Ta sẽ sắp xếp một buổi.”
Hàng lông mày rậm và thẳng của Nam Ki Joong khẽ nhíu lại, như thể không hài lòng.
Nhưng Kim Soo Hyun ngoan ngoãn chấp nhận sự thật rằng lúc này khó có thể có được con bài nào tốt hơn thế. Cũng chính lúc đó, anh đưa mắt quét qua vô số họng súng đen ngòm đang chĩa về phía mình, với ánh mắt tựa như đang nhìn những tay săn ảnh phiền phức chĩa máy ảnh vào mặt.
Thật lòng mà nói, vào khoảnh khắc ấy, không một đặc vụ nào là không nhớ đến tiêu đề của bài đăng nổi tiếng trên bảng tin ẩn danh của mạng nội bộ, bài đăng đã ghi nhận số lượt xem và bình luận vô tiền khoáng hậu. Hơn nữa, điều đáng tiếc nhất là, người duy nhất không nhìn thấy được khóe miệng xinh đẹp của người đàn ông duy nhất không mang vũ khí trong số các thành viên Baek Woo đang nhếch lên, lại chính là Kim Soo Hyun.
***
Vật chứng thu thập tại nhà #02.
Danh sách vật dụng cá nhân của Kim Soo Hyun
<Hộ chiếu 5 nước (Mỹ / Anh / Canada / Nhật Bản / Hồng Kông)>
<Giấy phép lái xe của 8 tiểu bang Hoa Kỳ>
<Tiền mặt: 5 nghìn đô la / 3 nghìn bảng / 500 nghìn yên>
<Một khẩu P365 tùy chỉnh (không có số sê-ri) / một khẩu súng ma không rõ nguồn gốc>
<Dao tùy chỉnh>
…
Nếu Seoul tháng 7 giống như một nồi hấp phun nước đều khắp để hầm chín cả thành phố, thì New York lại là một chiếc lò nướng được làm nóng sẵn đến 200 độ. Mặt trời thiêu đốt nướng chín mọi thứ trên mặt đất cho đến khi không còn một giọt hơi ẩm. Bất kể đó là những tòa nhà chọc trời cao vút, những con đường trải dài vô tận, hay là các đặc vụ Baek Woo đến New York cùng với Kim Soo Hyun ‘về mặt chính thức’ đã bị trục xuất. Đều không có ngoại lệ.
“Oa. Thật chứ. Tia cực tím điên rồ thật. May mà mình có mang theo kính râm.”
Người vừa càu nhàu vừa đóng cửa sổ lại là Hwang Kyung Min.
Tại vùng đất lạ xa xôi này, cũng là quê hương của một người nào đó, họ đã đến với một đội ngũ tinh nhuệ ít người nhất có thể và quyết định chia nhóm ra hành động. Đội thông tin, bao gồm cả Park Hye Ri, đã di chuyển trước, còn Đội đặc nhiệm 2 và Kim Soo Hyun thì giữ một khoảng cách thời gian rồi mới lên chiếc xe van màu đen ở góc bãi đỗ xe.
“Cậu nói là trong lúc nước sôi lửa bỏng như thế mà cậu còn mang theo cả kính râm á?”
“Chỉ mang kính râm thôi á? Tôi còn mang cả máy sấy tóc, thậm chí là cả kẹo chanh nữa cơ.”
“Ghê gớm thật đấy……. Này. Cho tôi một viên kẹo.”
Cái vẻ thong dong đó là tự tin, hay là tự mãn đây.
Kim Soo Hyun nghĩ thầm trong lúc nhìn các đặc vụ đang đùa giỡn tào lao với nhau. Có sáu người ngồi trên chiếc xe van 8 chỗ, được chia ra như thân của một con kiến. Phần đuôi và thân xe là hai nam hai nữ đặc vụ gọi Lee Gyo Han là ‘Đội trưởng’, còn phần đầu xe, Lee Gyo Han và Kim Soo Hyun ngồi cạnh nhau.
Lee Gyo Han là người đã tình nguyện cầm lái chiếc xe van đi từ sân bay JFK vào trung tâm thành phố. Thật ra, khi nghe hắn ta nói vậy, các đặc vụ của Đội đặc nhiệm 2 đều thầm nuốt một ngụm khí lạnh. Bởi vì Lee Gyo Han vốn nổi tiếng là kẻ mặt dày, từ khi còn là đặc vụ cấp thấp nhỏ tuổi nhất đã luôn là người đầu tiên trèo lên ngồi ở ghế trên.
“….Em đánh thức anh à?Vâng, em đến nơi rồi. Em đang trên đường đi làm ngay đây nhưng vì muốn nghe giọng của anh.”
Bất kể đến quốc gia nào, thành phố nào, thói quen đầu tiên của Lee Gyo Han luôn là gọi điện thoại.
Hắn ta thậm chí chẳng thèm bận tâm dù cho ở hàng ghế trước đang có một cuộc họp báo cáo nghiêm trọng nào, hay dù cho mọi người đang căng thẳng đến mức không dám thở mạnh.
Ưu tiên hàng đầu của hắn ta chỉ có một.
Là cái tên ‘Soo Hyun của hắn’.
“Nếu lát nữa anh có nghĩ ra thứ gì cần mua ở cửa hàng miễn thuế thì nhất định phải nói cho em biết nhé. À không, không phải cửa hàng miễn thuế cũng được, trung tâm thương mại cũng được. Bất cứ thứ gì. …Sao nào, dù có bận đến mấy thì chẳng lẽ em lại không mua nổi một món quà cho người yêu mình à.”
Có lúc Kim Soo Hyun tức giận trước hành vi làm người khác mất hứng vào những thời khắc quan trọng nhất, có khi lại cạn lời vì quá đỗi ngớ ngẩn.
Nhưng từ một lúc nào đó, những hành động kỳ quặc của Lee Gyo Han đã trở thành một kiểu cầu nguyện.
Vốn dĩ, Baek Woo là một tập thể được thành lập dựa trên tiền đề của một tình yêu đơn phương. Những người đã bước chân vào đây sau khi tự định giá cho thể xác và linh hồn của mình, với tiền đề rằng trong trường hợp khẩn cấp, họ sẽ không nhận được sự công nhận hay bảo vệ nào từ quốc gia. Lời hứa trở về được thốt ra trên một con đường xa lạ, vang vọng bên tai những con người đó, có lẽ đã trở thành một niềm an ủi kỳ lạ. Ngay cả khi đó là giọng nói của Lee Gyo Han.
Dĩ nhiên, bây giờ thì lý do đó đã không còn nữa rồi.
“…….”
Phải rồi. Cứ để Lee Gyo Han cầm cái gì đó thay vì điện thoại thì sẽ tốt cho cả thể chất lẫn tinh thần hơn.
Các đặc vụ của Đội đặc nhiệm 2 đồng lòng suy nghĩ trong khi nhìn cấp trên của mình ngồi ở ghế lái. Đó cũng là lý do tại sao họ lại tranh nhau nói những chuyện tào lao dù chẳng hề hẹn trước. Nhưng giá như họ biết rằng những nỗ lực này sẽ tan thành mây khói chỉ trong vòng chưa đầy 20 phút sau khi Lee Gyo Han cầm lái, thì có lẽ họ đã thà ngậm miệng lại ngay từ đầu còn hơn.
“Này. Hỏi Đội thông tin xem trưa nay chúng ta ăn gì…”
“Anh đã ở Mexico chứ không phải ở Mỹ à?”
Không gian bên trong chiếc xe van đang giả vờ hòa thuận bỗng trở nên tĩnh lặng, như thể bị dội một gáo nước múc lên từ vùng biển sâu gần sông băng nhất. Kim Soo Hyun nhanh chóng nhận ra giọng nói trầm thấp đó là một câu hỏi dành cho mình.
“……Cái gì?”
“Bởi vì 4 năm trước ở Oaxaca, kẻ đã phá hỏng việc của em chính là Bóng ma nổi danh lừng lẫy đó.”
Có lẽ vì anh đã im lặng quá lâu chăng. Trái ngược với câu trả lời khẽ khàng cất lên, Lee Gyo Han vẫn trong trẻo như mọi khi. Điều này không chỉ đơn thuần là nói về sự vang vọng của thanh quản. Góc nghiêng như nhuốm màu xanh của bầu trời, dáng vẻ trông ngay ngắn thay vì phờ phạc dù đã trải qua chuyến bay kéo dài hơn 10 tiếng đồng hồ. Tất cả mọi thứ thuộc về Lee Gyo Han đều như vậy. Vẫn như mọi khi.
Kim Soo Hyun lục lại ký ức của 4 năm về trước. Mexico, Oaxaca.
Anh nhớ mình chắc chắn đã nhận một yêu cầu ở đó, một yêu cầu mà tất cả những người làm vườn có tiếng tăm đều đã thất bại.
“Oaxaca……. Tay bán đá quý?”
“Phải.”
“Chỉ là một chuyến công tác thôi.”
“Vậy anh đã gọi điện cho em thế nào?”
“Một câu hỏi kỳ lạ. Cậu có thể gọi điện, còn tôi thì không được à. Có gì khác nhau sao?”
Tay bán đá quý là một đặc vụ ngầm trà trộn vào mafia.
Nói đúng hơn, gã là một kẻ to gan đã phản bội cả hai bên rồi cuỗm theo cả tiền bạc lẫn thông tin bỏ trốn. Gã giao dịch với cả bên sáng lẫn bên tối, và danh tiếng càng cao thì hàng người sốt sắng muốn giết gã cũng càng dài. Kim Soo Hyun nhớ rằng đó chắc chắn không phải là một mục tiêu dễ dàng. Tay bán đá quý cũng chính là kẻ đã để lại một vết sẹo trên bả vai trái của anh vốn chẳng mấy khi bị thương.
Nếu biết Lee Gyo Han cũng ở cùng một nơi, thì mọi chuyện sẽ ra sao?
Chắc chắn là tỷ lệ thành công sẽ vô cùng thảm hại. Và có lẽ người ăn đạn vào đầu đã là chính mình rồi. Lúc đó, Lee Gyo Han im lặng một lúc, đã hỏi lại.
“Chuyện anh làm công việc Biên dịch là thật à?”
Thay vì quay đầu lại, Kim Soo Hyun liếc nhìn ghế lái qua gương chiếu hậu. Lee Gyo Han đang nhìn thẳng về phía trước, trái ngược với việc tuôn ra hàng loạt câu hỏi, ánh mắt của cậu lại không thể nào đọc được.
“Trước đây, lần đầu tiên anh và em xem phim…”
“―Vậy còn cậu thì sao.”
“…….”
“Chuyên ngành ‘Lý luận Mỹ thuật’. Đó cũng chỉ là một thiết lập phù hợp với ngành nghề của cậu thôi, vậy mà giờ chỉ tra hỏi một mình tôi thì không hợp lẽ rồi.”
Chính bản thân anh không biết, nhưng thật ra, Kim Soo Hyun là người kém cỏi nhất trên đời trong việc giải mã vẻ mặt vô cảm của Lee Gyo Han. Vốn dĩ, việc tưởng tượng ra một thứ mình chưa từng thấy không phải là tài năng mà ai cũng được ban cho. Huống chi, nếu đã nhận thông tin phiến diện suốt 5 năm trời, thì việc không thể đọc được điều hoàn toàn trái ngược cũng không hẳn là lỗi của một mình anh.
Điều này có nghĩa là, với các đặc vụ của Đội đặc nhiệm 2, những người đã vô số lần nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của Lee Gyo Han, thì tình hình lại có chút khác biệt.
……Chết tiệt. Lẽ ra không nên để Đội trưởng lái xe.
Các đặc vụ của Đội đặc nhiệm 2, những người đã nhận ra gân xanh nổi lên trên vầng trán mịn màng của hắn ta, ngồi khép nép đầu gối lại như những đứa trẻ đang chứng kiến bố mẹ cãi nhau. Thế nhưng, thứ đã phá vỡ sự căng thẳng kỳ lạ đó là một tiếng thông báo vang lên vào thời điểm không một ai ngờ tới.
Nguồn gốc của tiếng ‘Ting’ ngắn và trong trẻo đó là từ một chiếc điện thoại trả trước. Người đã ghé vào cửa hàng tiện lợi ở sân bay để mua nó chỉ có một.
“…….”
“…….”
Kim Soo Hyun nhíu mày, kiểm tra tin nhắn hiện lên giữa màn hình.
[Cẩn thận nhé!]
*cái từ biên tập là tui dịch sai nên tui đã sửa lại và cũng như những chap trước, trong chap này hơi rối 1 tí mng hãy đọc kỹ nhaㄒoㄒ