Bọ Rùa

Logo.png

To My Beloved Evil - Chap 11


Vật chứng thu được tại nhà riêng #37.

Bức thư Đội trưởng Lee Gyo Han gửi từ LonDon vào ngày XX-XX-XXXX

Anh Soo Hyun, chào anh.

Bây giờ thời tiết ở đây đúng kiểu anh thích luôn đấy. Ý em là trời đang u ám lắm.

Nếu anh hỏi tại sao không phải là ‘chúng ta’ mà chỉ mình anh thích thôi, thì em sẽ trả lời là vì em đang phải đi đôi giày ướt sũng do trận mưa rào đột ngột và ngồi trong một góc quán cà phê.

Lúc này đây em chẳng ưa gì mưa cả. 🙁 ← Em làm thế này trông có giống người Mỹ không? Người bản xứ thấy sao nào?

Em đã mua giấy viết thư một cách bốc đồng trong lúc đang làm việc.

Lúc đầu em cũng tự hỏi không biết mình mua cái này để làm gì, nhưng đến 6 giờ tối, khi không thể nhắn tin hay gọi điện cho anh, em lại thấy đây có vẻ là một lựa chọn không tồi.

Vả lại hồi yêu xa, dù ngày nào chúng ta cũng gọi video nhưng đây là lần đầu tiên em viết thư cho anh.

Em sẽ dùng hết giấy và phong bì ở đây trước khi về Hàn Quốc.

Có khi lúc về nước rồi, em với anh có thể cùng nhau đọc lại vài bức.

Nghĩ vậy nên em lại đâm ra để ý chữ viết của mình. Nét chữ đến giờ vẫn ổn đúng không anh?

Em tìm được một quán ăn hay ho gần Đại sứ quán Israel. Nơi đó trông như một quán rượu cũ, chắc chắn anh sẽ thích. Mai này có dịp cùng nhau đến đây, chúng ta hãy đi dạo ở công viên bên cạnh nhé. Trên hồ có mấy con thiên nga to ơi là to đang bơi lội. Đây là lần đầu tiên em thấy thiên nga ngoài đời thật đấy, nhưng trông chúng không thanh cao như em nghĩ. Cứ như mấy con vịt cỡ lớn ấy…

Mà thôi. Dù sao thì chắc anh sẽ thích chúng.

Lát nữa, đúng 8 giờ sáng em sẽ gọi, không biết anh có nghe máy không?

Có thể anh vẫn đang ngủ, nhưng em đành chịu thôi. Vì mong muốn được nghe giọng anh đã chiến thắng suy nghĩ không muốn đánh thức anh mất rồi. Đúng là tác dụng phụ của việc viết thư mà.

Em xấu tính thật đấy, nhưng anh hiểu mà.

Vì em yêu anh.

Viết lúc 6 giờ tối với tâm trạng của 3 giờ sáng

Gyo Han

<30 phút trước khi vụ cháy xảy ra.>

Có rất nhiều cách để đo lường dòng chảy của thời gian.

Từ tình trạng mái tóc hay trang phục của người đến thăm theo định kỳ, cho đến cả mức độ phai dần của mùi thuốc lá bị đốt trong buổi thẩm vấn. Ngay cả khi không có đồng hồ và cửa sổ, vẫn có rất nhiều cách để làm điều đó.

Baek Woo đã ngoan ngoãn cung cấp khá nhiều thông tin cho Kim Soo Hyun.

Có thể nói rằng đây là một sự đối đãi tử tế đến mức khiến người ta dám quên đi hoàn cảnh hiện tại của mình. Không hề có bất kỳ lời đe dọa hay bạo lực nào, họ đương nhiên lo liệu đầy đủ đồ ăn thức uống và vệ sinh cơ bản, thậm chí còn mang đến cho anh bộ quần áo quen thuộc. Một thái độ khoan dung đến khó tin.

Tất nhiên, không khó để anh đoán ra lý do cho sự chu đáo này. Vốn dĩ, ngay cả việc Kim Soo Hyun cúi nhìn đôi còng tay và do dự chuyện trốn thoát cũng là vì cùng một lý do.

“……”

Việc giải thoát cho cổ tay này khá dễ dàng.

Chỉ cần dùng một lực ngắn và nhanh để làm trật khớp ngón tay cái, rồi luồn tay qua khe hở được tạo ra là xong. Nếu là một nơi khác, có lẽ anh đã thử làm từ lâu mà không chút do dự. Vốn dĩ, chỉ cần không mảy may nghĩ đến những bất lợi hữu hình và vô hình có thể xảy ra với Lee Gyo Han, thì những kẻ đã đến căn phòng giam giữ này sẽ không thể toàn mạng bước ra ngoài.

Mỗi lần mang cơm nước đến, Baek Woo đều đề nghị thương lượng.

Thân phận thật của anh là gì, có phải người của ‘công ty’ hay không, là người làm tự do ư, đã thu thập thông tin gì thông qua Lee Gyo Han, hay thậm chí là lý do anh gắn máy theo dõi lên cà vạt rồi bám theo cậu. Baek Woo còn nói thêm rằng chỉ cần Kim Soo Hyun ngoan ngoãn khai ra, mọi chuyện sẽ được giải quyết bằng cách trục xuất anh.

Dù anh nhất quyết giữ im lặng, nhưng chuyện này sẽ không kéo dài được lâu.

Bị bắn chết khi đang cố gắng bỏ trốn có phải là cách giải quyết gọn gàng nhất không? Kim Soo Hyun cảm nhận hơi ấm của mình quyện vào kim loại lạnh lẽo, lòng cân nhắc những lựa chọn ít ỏi còn lại.

Đúng lúc đó, cánh cửa tự động không một kẽ hở bỗng mở ra.

“Anh Kim Soo Hyun?”

Thay vì trả lời, Kim Soo Hyun quét mắt nhìn đối phương từ trên xuống dưới.

Mấy ngày gần đây, số người ra vào nơi này cực kỳ hạn chế. Chỉ có ‘Trưởng phòng Shin’ và ‘Hwang Kyung Min’ được cho là cùng phòng ban với Lee Gyo Han, và một người phụ nữ trung niên có lẽ chịu trách nhiệm chính trong việc quản lý không gian này. Nhưng người đàn ông đang sải bước tiến vào kia rõ ràng là một gương mặt xa lạ.

Mái tóc vuốt sáp bóng loáng, bộ suit vừa vặn. Gọng kính thanh mảnh và đồng hồ hàng hiệu. Một đôi giày không vương hạt bụi. Và một cách rất kỳ lạ… là mùi nước hoa ngọt ngào.

Một kiểu người hoàn toàn khác với những vị khách trước đây. Hắn ta nhanh nhảu nói: “Tôi không có nhiều thời gian. Vào thẳng vấn đề chính luôn nhé,” rồi kéo chiếc ghế đối diện ngồi xuống. Sau đó, đúng như lời báo trước, hắn ta ném thẳng một câu hỏi trực diện.

“Anh, có phải là Bóng ma tháng Tư không?”

Dù là một câu hỏi, nhưng ẩn chứa bên trong lại là sự chắc chắn.

Kim Soo Hyun nãy giờ vẫn giữ im lặng, không lâu sau đã cất lời một cách dễ dàng đến mức có thể khiến Trưởng phòng Shin hay Hwang Kyung Min, những người đã kiên trì đến đây bấy lâu, phải cảm thấy bất công.

“...Giả thuyết thì phải có lý do của nó chứ.”

“À thì, tôi cho rằng một người được đồn là có thể lấy mạng cả Tổng thống nếu nhận được khoản thù lao tương xứng, sẽ không đột nhiên biến mất chỉ vì lăn ra chết ở một xó xỉnh nào đó đâu―”

“……”

“Bởi vì thời điểm tên sát thủ chuyên đào mồ cho đủ loại nhân vật tầm cỡ vào mỗi tháng Tư đột ngột ngừng hoạt động, lại trùng khớp với lúc anh hoàn toàn trở về Hàn Quốc. Chưa kể đến điểm chung là kỹ năng dùng dao ‘chết người’ nữa chứ. Ồ, vài món đồ tịch thu được ở nhà Đội trưởng Lee Gyo Han cũng giúp ích cho việc xác định danh tính lắm.”

Người đàn ông cười khẩy, đẩy gọng kính lên.

Nếu là tình huống khác, Kim Soo Hyun có thể đã tích cực chối bay chối biến hoặc lảng sang chuyện khác, nhưng lần này anh lại mặc kệ để hắn ta tự xem thái độ của mình là một lời khẳng định. Dù cho suy luận của hắn ta là đúng đi nữa, thì điều quan trọng hơn là anh chợt nảy ra ý nghĩ rằng ‘hồ sơ năng lực’ của mình có thể sẽ giúp ích cho việc giảm nhẹ tội của Lee Gyo Han.

April Ghost, hay còn được gọi là Bóng ma tháng Tư.

Đó vốn là một câu nói đùa của ai đó, rằng cứ đến tháng Tư, anh lại khiến cho tất cả những tên trùm mafia khét tiếng và các ông lớn của thế giới ngầm phải run rẩy như một đứa trẻ vừa gặp ma.

Vì thấy cái tên nghe cũng không tệ nên anh cứ mặc kệ, sau này nó đã trở thành mật mã mà những kẻ muốn thuê Kim Soo Hyun làm ‘người làm vườn’ để lại trên web đen, và giờ thì xem như nó đã được dịch ra rồi.

“Không thể ngờ Bóng ma lại là người Hàn Quốc. Thật không thể tưởng tượng nổi. Đây có được gọi là xuất khẩu nhân tài không nhỉ?”

“Tôi là người Mỹ.”

“A à, phải rồi. Đúng vậy nhỉ. Nghe nói anh đã được ‘phu nhân người Mỹ’ mang đi mà…”

Kim Soo Hyun cố tình vạch ra một ranh giới lạnh lùng. Dĩ nhiên đó không phải là vì lòng yêu nước vĩ đại gì. Vốn dĩ, sau khi rời Hàn Quốc năm 15 tuổi, bản sắc dân tộc của anh chỉ dừng lại ở mức lẩm bẩm một cách vô hồn câu ‘Đô la muôn năm’ mỗi khi nghe thấy bài God Bless America1).

Nhưng anh không muốn cho hắn ta có cơ hội tỏ ra thân thiện. Anh có thể cảm nhận được sự căng thẳng đặc trưng của một người sắp nói ra điều mình thực sự muốn nói. Quả nhiên, người đàn ông hắng giọng vài cái rồi nghiêng người về phía Kim Soo Hyun.

Ngay sau đó, một câu hỏi trầm thấp gần như thì thầm vang lên.

“Không lẽ nơi anh thuộc về cũng đã bắt đầu tìm kiếm các nhà giả kim rồi sao?”

Kim Soo Hyun vốn luôn đối đáp nhanh nhạy với lời của hắn ta, lần này lại phải đắn đo suy nghĩ câu trả lời. Đó là vì một từ ngữ xa lạ mà anh dám chắc rằng trong suốt thời gian sống ở Hàn Quốc, anh chưa từng một lần nói ra hay nghe thấy.

Nhà giả kim ư.

Đó là một từ ngữ quá đỗi mang màu sắc trung cổ để nghe thấy trong thế kỷ 21. Vì vậy, anh thậm chí còn nghi ngờ liệu có phải hắn ta đang nói đùa hay không, nhưng hắn ta chỉ đang dùng lưỡi liếm đôi môi khô khốc của mình. Kim Soo Hyun cân nhắc các lựa chọn trước ý đồ của đối phương, và chẳng mấy chốc đã đưa ra quyết định.

“Nếu các người là một giáo phái chứ không phải cơ quan tình báo thì tôi thấy thất vọng đấy.”

Đôi mắt của người đàn ông mở to.

Rồi một lúc sau, trái ngược với câu hỏi vô cùng nghiêm túc của mình, hắn ta buông ra một câu trả lời nhẹ bẫng. “…À,” phản ứng của hắn ta chỉ có thế. Không quá khó để nắm bắt được cảm xúc ẩn giấu trong một âm tiết duy nhất được thốt ra một cách chậm rãi.

Thất vọng và bực bội.

Không biết có phải hắn ta không nhận ra Kim Soo Hyun đã để ý hay không, mà hắn ta cố tình cao giọng hơn trong câu nói tiếp theo.

“Chà. Lee Gyo Han, vậy ra hắn ta đúng là đã câu được một con cá lớn rồi.”

“……”

“Tôi cứ nghĩ hắn ta chỉ là một tên tâm thần điên khùng, không ngờ lại có tài năng thế này. Chuyện này… có lẽ phải xem xét hoãn việc xử lý lại rồi.”

Kim Soo Hyun thật sự chẳng còn mấy luyến tiếc với phần đời còn lại của mình.

Những kế hoạch trong đầu anh đều xoay quanh tiền đề làm thế nào để ‘Đội trưởng Lee Gyo Han’ có thể hoàn toàn rũ bỏ 5 năm đã qua, và vì điều đó, anh có thể tự mình găm một viên đạn vào đầu ngay lập tức. Thế nhưng, một từ ngữ nào đó thốt ra từ miệng của người đàn ông lạ mặt còn chưa hề thông báo tên họ, đã khuấy động sự thờ ơ của Kim Soo Hyun.

“…‘Xử lý’?”

“Ngay cả khi xét đến việc hai người là một lũ gay kinh tởm, thì một đặc vụ và một tay chuyên nghiệp ư! Ít nhất thì tôi cũng công nhận cái xác suất này.”

“Đừng nói nhảm nữa. ‘Xử lý’ nghĩa là gì?”

Cặp lông mày mảnh sau tròng kính giật giật, và khóe miệng đang cười toe toét của hắn ta cũng méo đi.

“Xin lỗi nhưng quyền được đặt câu hỏi của anh đã không còn nữa rồi. Bắt đầu từ lúc nãy.”

Người đàn ông lôi từ túi trong áo khoác ra một chiếc hộp nhỏ. Bên trong là một ống tiêm mảnh chứa đầy chất lỏng trong suốt. So với việc bị bắn chết mà anh đã tưởng tượng, đây quả là một phương pháp nhân đạo.

Kim Soo Hyun lặng lẽ nhìn người đàn ông đứng dậy và tiến lại gần mình. Ý nghĩa của từ ‘xử lý’ đi kèm sau tên của Lee Gyo Han vẫn còn là một ẩn số. Anh không biết thành phần của loại thuốc trong ống tiêm, thậm chí cả tên và thân phận của hắn ta. Rõ ràng đây là một tình huống bất lợi hơn bất kỳ nhiệm vụ nào trước đây.

Thế nhưng, trong cái rủi có cái may, có một điều mà đối phương cũng không hề hay biết.

Đó chính là việc cơ hội để hắn ta sống sót rời khỏi đây cũng đã biến mất ‘từ lúc nãy’.

Dành Cho Bạn

📌 Chưa có truyện nào dành cho bạn.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

0 bình luận

Chưa có bình luận.