
Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.
Tháng 3, Chương 18
"Đứng lên đi."
Người đàn ông đứng dậy, như thể không thể tin nổi những gì đang xảy ra. Se Hwa cũng đứng lên, hơi cúi người về phía trước.
Hắn ta cầm lại con dao đã dùng để rạch túi nhựa đựng ma túy trước đó, rồi luồn ngón tay vào khoảng hở của miếng dán. Có lẽ vì trước đó Gi Tae Jeong đã nhiều lần kéo nó như dây xích cổ, cộng thêm việc tiếp xúc liên tục với nước nên miếng dán dễ dàng mở ra.
Cùng với tiếng soạt, miếng dán rơi xuống sàn, nhẹ nhàng lơ lửng trước khi chạm đất. Người đàn ông lùi lại với một cử chỉ khá phô trương, như muốn nhấn mạnh với Gi Tae Jeong rằng việc hắn ta sử dụng dao là ngoài ý muốn.
Se Hwa chỉnh lại phần cổ áo choàng hơi mở của mình trong lúc nghiêng người về phía trước. Ánh mắt người đàn ông vô thức dõi theo nhưng không hề mang ý nghĩa dục vọng. Dường như chỉ đơn thuần ngạc nhiên khi nhận ra Se Hwa không mặc gì bên trong áo choàng. Hắn ta nhìn cậu với một vẻ tò mò ngớ ngẩn, như đang tự hỏi cơ thể đó tuyệt vời thế nào mà có thể khiến cấp trên của mình chịu làm điều đó.
Những bước tiếp theo dù có nhắm mắt Se Hwa cũng làm được. Se Hwa căn chỉnh mặt kính, bọc đầu ngón tay trỏ bằng gạc, rồi nhúng vào bên trong túi ni-lông. Có năm loại nguyên liệu được chuẩn bị sẵn. Sau khi nếm thử một chút bằng cách ngậm gạc vào miệng, cậu thay bằng gạc mới rồi rải bột lên mặt kính. Se Hwa chỉ dùng hai trong số năm loại đó, kết hợp chúng với liều lượng vừa phải rồi đẩy hỗn hợp vào bên trong xi-lanh của ống tiêm, sau đó thêm nước muối sinh lý. Cậu khẽ gõ vào xi-lanh để kiểm tra độ đặc của dung dịch, rồi đưa tay về phía người đàn ông.
"Kéo tay áo lên đi."
Người đàn ông ngoan ngoãn xắn tay áo lên. Se Hwa xoa xoa vào cẳng tay của hắn ta, giả vờ tìm chỗ tiêm. Là một quân nhân, cơ thể hắn ta rắn chắc với những bó cơ nổi rõ khiến mạch máu dễ tìm thấy, nhưng cũng đồng nghĩa với việc nếu tiêm không đúng cách, cây kim có thể bật ngược trở lại. Thường thì với những trường hợp thế này, dùng kim nhỏ tiêm thẳng vào cổ sẽ hiệu quả hơn.
"Vậy là xong à?"
Gi Tae Jeong đang theo dõi từ phía sau, cuối cùng cũng lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
"Chưa, vẫn chưa..."
"Tôi thấy tất cả những gì cậu làm chỉ là khiến người khác ngứa ngáy với cơ thể lấp ló của mình thôi."
"Tôi vẫn chưa tiêm..."
"Lời cậu nói với tôi khác mà? Rằng cậu giết người bằng cách tập kích bất ngờ?"
"Hả? Tôi không giết hết bọn họ... Và đó cũng không thể gọi là một cuộc tập kích, tôi đã giải thích rõ ràng rồi..."
"Nhìn cái bộ dạng của cậu như thế lượn lờ trước mặt mấy kẻ nghiện thuốc mà bọn chúng chịu để yên mới lạ. Đi ra đi."
Gi Tae Jeong chậc lưỡi một tiếng ngắn ngủi ra hiệu, người đàn ông chỉnh lại trang phục trước khi bước đi.
"Khoan đã."
Không chờ thêm chút nữa được sao... Se Hwa lại thầm cằn nhằn trong lòng. Vốn dĩ cậu là kiểu người hay giấu kín những gì mình thực sự muốn nói, nhưng trước mặt Gi Tae Jeong, điều đó dường như càng rõ rệt hơn.
"Anh phải lấy lại cái này chứ."
Người đàn ông cười khẩy khi thấy cậu rút ra một xấp tiền từ trong túi.
"Anh chưa dùng thuốc mà."
"Thôi, không cần."
"Thế à? Ừ thì, coi như là tiền công vậy."
Cậu dùng ngón cái đẩy đẩy mấy tờ tiền ra, để lộ tấm thẻ được giấu bên trong. Người đàn ông đang định quay về chỗ ngồi thì sững lại, mắt mở lớn.
"Anh không lấy cái này lại à? Tôi cũng không biết nó là gì."
Người đàn ông lập tức lục tung ví của mình với vẻ hốt hoảng. Ánh mắt Gi Tae Jeong vốn đang lạnh lùng chế nhạo Se Hwa, giờ đây trở nên híp lại đầy nguy hiểm.
"Ngay từ đầu, tôi đã bảo là chẳng có kỹ năng gì ghê gớm đâu."
Se Hwa hơi ngượng ngùng, gãi gãi má. Dù vậy, cậu cũng cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. Dù không theo hướng tích cực lắm, nhưng dường như Gi Tae Jeong đã bắt đầu quay lại chú ý đến cậu.
Cậu mong rằng anh ta sẽ luôn cảm thấy hứng thú với mình theo một cách nào đó. Đối với một món đồ chơi đã mất đi sự quan tâm của chủ nhân, kết cục chỉ có thể là bị vứt bỏ. Đó là viễn cảnh mà Se Hwa sợ hãi nhất. Vì thế cậu mong Gi Tae Jeong sẽ luôn giữ sự hứng thú với cậu, và nếu điều đó không liên quan đến chuyện tình dục thì càng tốt.
"Trả lại đây."
Giọng nói lạnh lùng đầy đe dọa, như thể nếu không có Gi Tae Jeong ở đây chắc chắn hắn ta đã chửi rủa cậu thậm tệ.
"Không muốn."
"Cái gì?"
"Nếu muốn lấy lại thì lần sau mang nhiều tiền đến đây hơn đi, khách hàng. Biết rõ ở đây không nhận thẻ mà mang có 70.000 won, là 70.000 won đó!"
Giọng điệu châm chọc của Se Hwa khiến người đàn ông giơ bàn tay to như nắp nồi lên đầy tức giận. Hắn ta hành động một cách liều lĩnh, không màng đến việc xin phép Gi Tae Jeong. Có vẻ như việc bị một kẻ thấp hèn như cậu lừa mất thẻ khiến hắn ta cảm thấy bị sỉ nhục hơn bao giờ hết.
"Anh còn tiếp tục thì tôi sẽ gọi bảo kê đấy, á!"
Cổ tay đang cầm tiền của Se Hwa lập tức bị nắm chặt. Dù sao phía sau cậu cũng bị chiếc sofa chắn ngang, chẳng có đường nào để trốn thoát. Cơ thể Se Hwa bị kéo mạnh về phía trước, đầu gối cậu đập mạnh vào bàn, đau nhói.
"Tôi bảo đưa đây!"
"Tôi đã nói là mang tiền đến thì sẽ trả mà!"
"Có đưa ngay không?"
Cổ tay đau nhói như sắp gãy. Se Hwa nghiến răng chịu đựng, giơ tay còn lại lên. Cậu xé toạc xấp tiền che tấm thẻ ra. Trong khi người đàn ông định lấy tấm thẻ ấy đột nhiên cảm nhận được một bóng đen ụp đến gần. Hắn ta quay lại, và...
"Cái đệt...!"
Ánh mắt hắn ta đột ngột mở to khi nhìn thấy ống tiêm trong tay Se Hwa chỉ cách mặt mình vài centimet. Đó không phải là sự kinh hoàng, mà là cảm giác sốc xen lẫn khó chịu, kiểu như: mình lại bị một thứ như thế này chơi khăm sao?
"Tôi đã bảo nếu anh còn tiếp tục thế này thì tôi sẽ gọi bảo kê đấy."
Cậu nhắm mũi kim vào tĩnh mạch, hạ thấp góc kim chỉ trong tích tắc. Nhưng ngay khi Se Hwa dùng ngón cái đẩy xi-lanh để tiêm, người đàn ông bất ngờ vung tay hất mạnh tay cậu ra. Dung dịch thuốc chưa tiêm, máu và những tờ tiền rách bay tung tóe trong không khí. Chiếc ống tiêm chưa làm tròn nhiệm vụ của mình lăn lóc trên sàn nhà, phát ra tiếng "cạch cạch" đầy thảm thương trước khi dừng lại ngay dưới chân Gi Tae Jeong, bất động như đã chết.
"Nó là vậy đấy..."
Một khoảng lặng đáng sợ kéo dài. Không chịu nổi sự im lặng chết chóc sau trò hề vừa rồi, Se Hwa lúng túng mở lời. Gi Tae Jeong với gương mặt không chút cảm xúc, trầm ngâm trong suy nghĩ. Anh ta đá nhẹ chiếc ống tiêm ra xa, và những người đứng phía sau lập tức rút lui một cách có ý thức. Se Hwa liếc nhìn người đàn ông vừa đối đầu với cậu để kiểm tra tình trạng của hắn ta. Trông có vẻ yếu đi một chút nhưng vì chẳng tiêm gì đáng kể nên chắc không có vấn đề lớn.
"Là tay sai của Thiếu úy Kim."
Gi Tae Jeong ngồi xuống sofa đối diện, giọng nói mơ hồ như tan vào làn khói thuốc từ điếu xì gà trên môi.
"Dù sao thì cũng là kẻ tôi định xử lý, nên không cần bận tâm."
"Vậy những người đó... Họ cũng là tay sai, à... tức là gián điệp của anh ta sao?"
"Những người đó?"
"Những người mà anh bảo... làm gì đó với mắt hoặc lưỡi của họ ấy."
"Ừm, muốn nghĩ sao cũng được."
Câu trả lời hờ hững của Gi Tae Jeong khiến Se Hwa cảm thấy như đã hiểu. Có lẽ những người đàn ông tắm rửa cho cậu trước đây không phải tay sai gì cả, mà chỉ đơn giản là bị vạ lây mà không có lý do chính đáng.
"Nhưng tôi không nghĩ lúc này cậu có tư cách để bận tâm đến mấy kẻ đó đâu."
Gi Tae Jeong cúi đầu kiểm tra chân điếu xì gà đang cháy dở. Cằm hơi xếch, hàng mi rủ xuống, chiếc bóng mờ từ trán kéo dài xuống sống mũi tạo nên một nét buồn bã khó tả. Góc nghiêng ấy khiến Se Hwa bất giác liên tưởng đến một vị vua của một triều đại đã sụp đổ: quý tộc, thanh lịch, nhưng chìm sâu trong sự lãng quên và không bao giờ có thể khôi phục được.
"Nếu không có gì để lấy, không có gì để đe dọa, cậu sẽ làm gì?"
"Vậy thì tôi cố ý tiêm một liều mạnh hơn. Để họ nhớ mà quay lại tìm."
"Lén lút làm vậy sao?"
"Vâng, làm lén."
Tất nhiên, đôi khi trong quá trình ấy sẽ có một vài nụ hôn có thể xảy ra, nhưng Se Hwa đủ khôn ngoan để không thừa nhận điều đó với Gi Tae Jeong.
"Rồi khi họ quay lại, cậu lại làm bộ như không đủ nguồn cung rồi bắt họ phải cầu xin đúng không?"
"...Đúng vậy."
"Chà, cậu thật đáng sợ, Lee Se Hwa."
Se Hwa chỉ mân mê góc áo choàng, không ngừng tự hỏi liệu sự chú ý mà Gi Tae Jeong đang dành cho cậu là tích cực hay tiêu cực.
"Làm lại đi."
Ngước lên, cậu thấy anh hất cằm ra hiệu.
"Chuyện lúc nãy đấy."
Gi Tae Jeong chống khuỷu tay lên hai đầu gối đang mở rộng, cúi thấp người, hai tay đan vào nhau và nhìn chằm chằm vào những thứ đặt trên bàn với vẻ nghiêm túc hiếm thấy.
"Cho thuốc vào, giấu ống tiêm, rồi lấy nó ra. Làm lại đi."
Se Hwa đang căng thẳng chờ đợi sự đánh giá hoặc trừng phạt, nhanh chóng gật đầu, lau mồ hôi đọng trong lòng bàn tay xuống sàn. Cậu bắt đầu thực hiện quy trình quen thuộc: lấy gạc xúc bột, nạp vào ống tiêm, rồi giấu nó vào túi áo choàng hoặc giữ trong tay, sau đó lấy ra lại.
"Làm lại."
Việc này không khó, vì đó là điều cậu vẫn làm thường xuyên. Nhưng lý do Gi Tae Jeong bắt cậu lặp đi lặp lại quá trình này vẫn là một ẩn số.
"Không thể nhanh hơn sao?"
May mắn thay, sau khi lặp lại vài lần, sự căng thẳng của Se Hwa dần tan biến và tốc độ của cậu đã tiệm cận với tốc độ khi làm việc một mình. Dường như Gi Tae Jeong cũng nhận ra điều đó, nhưng vẫn lạnh lùng ra lệnh tiếp.
"Làm lại. Nhanh hơn nữa."
Còn tiếp.
hay vlll
mê mẩn oy
truyện cuốn
Hóng thêm chap
Nào ra chương mới đây
niceee
hay vl ước ra 10 chap 1 ngày
Mê quáaaaa
Ultr, mê eeeee
Nicee🫶🏻