Bọ Rùa

Logo.png

Sweet Shot [Novel] - Chap 16

Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.

Sweet Shot, Chương 16


"Lên đây."

Tae Rim ra lệnh ngắn gọn. Giọng anh không hề ép buộc nhưng lại đủ sức khiến Ha Min không thể từ chối. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm như muốn thôi thúc Ha Min làm theo. Cậu vô thức cắn nhẹ môi dưới rồi chậm chạp đứng dậy, như thể có một hòn đá nặng nề đang kéo lấy cơ thể mình.

"Nếu anh thấy khó chịu thì cứ nói nhé. Thật sự em ngủ dưới sàn cũng được mà. Không lạnh, không bất tiện chút nào cả…"

Giọng điệu lí nhí của Ha Min khiến Tae Rim khẽ bật cười. Lần đầu tiên từ khi gặp lại sau một thời gian dài, cậu mới nói nhiều như vậy. Dáng vẻ lo lắng thể hiện rõ ràng của Ha Min vừa buồn cười, vừa khiến Tae Rim bỗng dưng muốn trêu đùa. Anh bất ngờ nắm lấy cánh tay của Ha Min và kéo mạnh khiến cậu ngã phịch xuống giường.

"Giờ ngủ đi thôi."

Khuôn mặt của Tae Rim hiện ra ngay trước mắt Ha Min, gần đến mức như thể chóp mũi của cả hai chạm vào nhau khiến Ha Min bất giác nín thở. Ngay khi cậu vừa nằm xuống, Tae Rim đã nhắm mắt lại. Cánh tay dài và rắn chắc của anh nhẹ nhàng đặt lên cánh tay của Ha Min, như thể không quan tâm đến bất kỳ khoảng cách nào. Hơi thở của anh phả nhẹ, mơn man trên môi của Ha Min tạo cảm giác ngưa ngứa khó tả.

Ha Min ngẩn người nhìn khuôn mặt của Tae Rim một lúc, bỗng giật mình và nhẹ nhàng cử động rồi kéo chăn lên đắp kín tới cổ cho anh. Tiết trời mùa xuân vẫn se lạnh vào lúc rạng sáng, nhất là trong căn phòng nhỏ vốn còn đọng chút không khí lạnh. Khi đã cẩn thận đắp chăn xong, Ha Min lại không kìm được mà nhìn anh thêm lần nữa. Chiếc mũi cao thẳng, đậm chất nam tính trông mượt mà đến lạ. Hàng lông mi dài rủ xuống trên đôi mắt nhắm nghiền trông như những sợi tơ mềm mại.

Ha Min vẫn đang chăm chú ngắm khuôn mặt của Tae Rim, vô thức siết chặt hai tay lại để tránh cơ thể mình chạm vào anh. Cậu lo lắng đến mức lo sợ cả hơi thở của mình cũng có thể làm phiền đến anh, nên cẩn thận xoay người lại. Dù sao thì khi đối diện với khuôn mặt anh như vậy, Ha Min cũng không thể nào ngủ được.

"Sao cứ cựa quậy mãi thế?"

Giọng nói trầm ấm có chút ngái ngủ của Tae Rim vang lên, chạm nhẹ vào gáy Ha Min. Cảm giác như từng sợi lông trên cơ thể cậu dựng đứng lên hết. Anh hơi trở mình, rồi vòng tay ôm lấy eo Ha Min. Sức nặng từ cánh tay của anh đè lên khiến cơ thể Ha Min cứng đờ nhưng cũng không dám kháng cự.

"Không ngủ được à?"

Cơ thể Tae Rim áp sát vào lưng Ha Min, rõ ràng đến mức cậu cảm nhận được sự cứng cáp từ những cơ bắp rắn chắc của anh. Chúng gần như mang lại cảm giác áp lực, thậm chí là một chút đáng sợ.

"…À, không, em sắp ngủ rồi."

Ha Min cố gắng trả lời bằng giọng bình thường nhất có thể, dù yết hầu khẽ rung lên vì căng thẳng. Cậu không muốn lộ ra cảm xúc rối loạn bên trong. Nhưng cánh tay đang siết chặt eo và sự áp sát từ cơ thể anh khiến bụng dưới của Ha Min nhói lên một cảm giác kỳ lạ. Ha Min siết chặt toàn thân, sợ rằng anh sẽ nhận ra cảm giác xấu hổ đang dâng trào trong mình – rằng cậu, một người đàn ông, lại bị kích thích bởi một người đàn ông khác. Rồi đột nhiên cậu cảm nhận được hơi thở ấm áp của Tae Rim lướt qua gáy. Mũi của anh khẽ chạm vào đường cong cổ cậu, nhẹ nhàng lướt xuống.

"Ưm…"

Ha Min giật mình, vai khẽ run lên trước sự tiếp xúc bất ngờ ấy. Tiếng cười trầm thấp của Tae Rim vang lên ngay sau đó làm Ha Min càng thêm hoảng loạn.

"Em có biết không?"

Giọng anh trầm thấp, pha chút tinh nghịch nhưng cũng không kém phần thân mật vang lên ngay bên tai Ha Min.

"Đường cổ của em… thật sự rất gợi cảm."

Ha Min cứng đờ người, nuốt khan khi nghe giọng nói trầm ấm nhưng đầy ám muội của anh. Sự kích thích đến mức nổi da gà chạy dọc sống lưng khiến cậu không thể giữ được bình tĩnh. Đôi môi Ha Min khẽ run, không thể che giấu sự bối rối và một lần nữa tiếng cười thấp của Tae Rim vang lên, hơi thở anh chạm nhẹ vào gáy cậu.

"Đùa thôi mà."

"Sợ đến vậy sao?"

Có lẽ anh cũng nhận ra bầu không khí trở nên căng thẳng, nên tiếp tục lời mình với giọng điệu tự nhiên, nhẹ nhàng. Câu nói đùa ấy khiến Ha Min cuối cùng cũng nặn ra được một nụ cười gượng gạo. Nhưng dù thế nào đi nữa, cậu biết rõ nếu tiếp tục như thế này thì trái tim cậu sẽ không thể nào chịu nổi. Trong cơn hỗn loạn giữa niềm vui và nỗi lo âu, Ha Min quyết định rằng cách duy nhất để sống sót qua đêm nay là ép mình đi ngủ. Cậu nhắm chặt mắt lại, cố gắng không suy nghĩ gì thêm. Nhưng Tae Rim dường như chưa muốn để cậu yên. Một  tay đang vòng qua eo cậu bỗng nhiên di chuyển, nhẹ nhàng chạm vào vùng bụng của Ha Min.

"Nhưng mà, bụng em không có chút mỡ nào luôn nhỉ…"

Đôi tay anh không chút ngần ngại, lướt nhẹ trên cơ thể khiến Ha Min giật mình, hít sâu một hơi.

"Đ-đừng làm thế…"

Ha Min lắp bắp, gương mặt đỏ bừng, vội vàng nắm lấy cổ tay anh khi anh định luồn tay vào trong áo cậu. Cậu cố ngăn lại anh trong cơn hoảng loạn và lần này Tae Rim không tiếp tục nữa. Thay vào đó anh siết chặt vòng tay, kéo Ha Min sát vào lòng mình. Tae Rim tiếp tục dụi mặt vào phía sau đầu của Ha Min và nói.

"Hồi trước mềm mại, dễ thương biết bao."

“.....”

"Sao lại gầy đi nhiều thế này? Làm anh thấy buồn đấy."

Giọng nói trầm ấm pha chút ngái ngủ của Tae Rim phả nhẹ vào gáy Ha Min. Hơi ấm từ cơ thể anh áp sát phía sau lưng cậu khiến trái tim Ha Min đập loạn nhịp. Nhưng chính những lời nói dịu dàng đó lại khiến lòng cậu trào dâng cảm giác lẫn lộn, vừa ngọt ngào mà cũng vừa lạnh lẽo như băng giá đâm vào lồng ngực cậu. Không thể nào. Một cơ thể đầy mỡ thừa, núc ních và trông đến đáng ghét thì làm sao có thể khiến ai yêu thích cho được kia chứ?

Chỉ một câu nói đùa vu vơ của Tae Rim nhưng khuôn mặt của Ha Min bỗng chùng xuống. Cơ thể cậu vốn đang khẽ giật mình vì những bối rối cũng dần trở nên bất động.

“...”

Cảm nhận được sự thay đổi ấy, Tae Rim từ từ mở đôi mắt ngái ngủ ra nhìn. Qua tầm nhìn khẽ hé, anh bắt gặp khuôn mặt nghiêng của Ha Min đang trầm lặng nhìn vào khoảng không. Một biểu cảm hiếm thấy của cậu – trầm lắng và u sầu. Nhận ra sự bất thường, Tae Rim khẽ nhíu mày rồi kéo Ha Min ôm chặt vào lòng.

Và rồi trong im lặng, Ha Min khẽ mở miệng. Giọng cậu nhỏ, chậm rãi như đang bò ra từ sâu trong tận đáy lòng.

"Vì trông không đẹp…"

"...?"

"Béo thì sẽ có mùi… bẩn nữa, nên…"

Giọng nói của Ha Min run lên nhẹ ở cuối câu. Từng lời cậu lẩm bẩm như tự làm đau chính mình, mang theo một âm sắc chua xót, tràn đầy sự tự ti và u ám đến kỳ lạ.

Nhận thấy rõ sự bất thường ấy, Tae Rim nhẹ nhàng cọ mũi vào gáy Ha Min như một chú cún con tìm cách an ủi. Tiếng sột soạt phát ra khi tóc của Ha Min chạm vào sống mũi của Tae Rim, cùng với sự cọ xát ấm áp của làn da anh lan tỏa một cách dịu dàng.

"Đừng nói những lời ngốc nghếch như thế..."

Giọng anh khẽ vang lên bên tai cậu, dịu dàng vỗ về.

"Anh thích tất cả mọi thứ ở em."

Lời nói ấy thật ấm áp.

"Thích cả mùi hương non nớt và mùi trẻ con từ em nữa."

Và ngọt ngào đến lạ.

"Từ khi còn nhỏ đến tận bây giờ."

Những lời như thế, thật không công bằng.

***

"Nghe nói nhà mày mở cửa hàng tạp hóa?"

Đó là lời của một trong những kẻ đã bắt nạt Ha Min cả quãng đời trung học. Nhóm đó gồm có bốn người, hầu hết đều xuất thân từ những gia đình khá giả. Chúng thường xuyên gây rối nhưng lại hiếm khi bị trừng phạt. Bọn chúng đã bắt nạt Ha Min một cách rất tinh vi, khiến giáo viên và người lớn khó lòng nhận ra. Dù phần lớn bạn học trong lớp biết chuyện nhưng đều giả vờ như không thấy.

Nơi mà chúng thường ra tay là kho dụng cụ thể dục. Trong giờ ăn trưa, giờ nghỉ giải lao hay ở lớp học thì chúng chỉ dừng lại ở việc ném rác lên bàn của Ha Min hoặc kiếm cớ gây sự. Nhưng khi đến kho dụng cụ thì mọi chuyện lại khác. Nơi ấy luôn đầy bụi bay lơ lửng trong không khí, cùng ánh sáng lờ mờ xuyên qua những khung cửa sổ nhỏ, nhuộm kín không gian bằng sắc vàng u ám.

Một kẻ trong số bọn chúng ngồi trên đỉnh chiếc thùng tập nhảy cao, ngậm điếu thuốc hờ trên môi với ánh sáng mờ nhạt hắt từ chiếc cửa sổ phía sau lưng. Giọng nói đầy vẻ khinh miệt của hắn ta vang lên, khiến Ha Min với cái đầu cúi gằm nhỏ nhẹ trả lời.

"Nhà tớ… mở cửa hàng tạp hóa."

"Ồ, vậy thì lấy trộm ít tiền cho bọn này đi."

"Hả…?"

"Thêm ít thuốc lá nữa. Dạo này khó kiếm bỏ mẹ."

Câu nói đó vừa dứt thì cả nhóm cười phá lên đầy chế giễu. Gương mặt Ha Min tái mét, cơ thể cậu run rẩy không ngừng.

"Này, thằng mập, sao không trả lời?"

"…Không… không được đâu."

Ha Min trông như muốn khóc, cứng ngắc đáp lại. Câu nói trâng tráo như thể yêu cầu cậu phải trộm cắp là một việc bình thường khiến Ha Min không khỏi khiếp sợ. Đó là những ngày tháng cậu liên tục chịu đựng những trò bắt nạt như thế.

"Không được?"

Chát! Cùng lúc với câu hỏi đó là khuôn mặt của Ha Min bị hất mạnh sang một bên. Bàn tay to bè, thô ráp như của một con cóc vung lên đánh mạnh vào một bên má phúng phính của cậu. Ha Min run rẩy, đưa tay lên ôm lấy gương mặt đau rát của mình.

"Không được hả?"

Tên đó đấm thùm thụp vào vai Ha Min, giọng nói đầy đe dọa.

"Thằng lợn béo, sao không trả lời?"

Khi Ha Min vẫn im lặng, hắn gào lên giận dữ rồi tung một cú đá mạnh vào cậu. Lực đá làm Ha Min ngã ngửa ra sau, cậu ho sặc sụa và rên rỉ đau đớn.

"Giờ thì mày sẽ bị đánh cho đến khi đồng ý. Thế nào, vẫn không được à?"

Một trong những kẻ bắt nạt lên tiếng, nhìn Ha Min đang nằm bẹp dưới sàn kho thể dục, cơ thể không ngừng run rẩy vì sợ hãi. Ha Min cắn chặt môi đến bật máu, nỗi kinh hoàng dâng lên tràn ngập trong lòng. Nhưng cậu không thể. Lấy cắp tiền của mẹ, sao cậu có thể? Dù thế nào cũng không được làm vậy. Cậu đã luôn cảm thấy có lỗi với mẹ vì đã sống như thế này… sao cậu có thể làm một việc tệ hại hơn thế nữa?

Bốp! Khi Ha Min vẫn giữ im lặng, một cú đá mạnh vào cơ thể cậu khiến cậu gập người lại vì đau. Tên cầm đầu quay lại, ra hiệu bằng đầu cho cả nhóm đang đứng phía sau. Chúng lập tức hiểu ý, tiến lên và cùng nhau lao vào đấm đá Ha Min, người đang nằm co quắp trên sàn.

"Ư... ha..."

Ha Min cố gắng kìm nén tiếng rên rỉ, biểu lộ nỗi đau đớn đang bao trùm lấy cơ thể nhưng sự tàn nhẫn của bọn chúng không dừng lại. Những đòn bạo lực luôn được thực hiện một cách tinh vi, tránh làm tổn thương phần mặt để không để lại dấu vết rõ ràng.

"Thằng này bị đánh cũng chẳng có cảm giác gì đâu. Thịt mềm nhũn thế này."

"Nhìn mỡ nó rung lên kìa. Haha, chân tao còn bật lại luôn."

Chúng tiếp tục đạp vào bụng Ha Min, lần này là những cú giẫm nhẹ nhưng đầy chế nhạo. Tiếng cười khúc khích đầy mỉa mai vang vọng khắp không gian, như lưỡi dao cứa vào đôi tai của Ha Min, len lỏi và chiếm lấy toàn bộ tâm trí cậu.

Trong cơn hỗn loạn của những lời chế giễu và sự đau đớn, Ha Min cố gắng bám víu vào chút tỉnh táo cuối cùng. Cậu cắn chặt môi, nén lại mọi tiếng rên rỉ hay khóc lóc. Đó là điều duy nhất cậu có thể làm để giữ lại chút tự tôn cuối cùng của mình.


***


Ha Min giật mình mở bừng mắt. Đôi đồng tử của cậu mở to hoảng loạn nhìn xung quanh. Đôi mắt ấy tìm kiếm không ngừng, cố gắng xác nhận rằng đây không phải là kho dụng cụ thể dục đầy bụi bẩn ấy. Khi nhận ra đó chỉ là một giấc mơ, cậu thở phào và đưa hai tay run rẩy lên lau mặt như muốn gạt đi lớp mồ hôi lạnh đang chảy ròng ròng.

Những cơn ác mộng như thế này thường xuyên lặp lại. So với thời điểm cậu từng bị ảnh hưởng nặng nề nhất thì bây giờ chúng xuất hiện ít hơn, nhưng rõ ràng cậu vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi chúng. Những ký ức ám ảnh cứ thỉnh thoảng trở lại, như để nhắc nhở về những vết thương cũ chưa bao giờ lành của cậu. Phải ngừng lại thôi… Ha Min lặng lẽ thở dài. Nhưng ngay lúc ấy cậu bất giác sững lại, giật mình quay ngoắt đầu sang một bên. Chỉ khi ấy Ha Min mới nhớ ra người đang nằm cạnh mình. Người mà cậu từng ngưỡng mộ, từng yêu đơn phương – người đầu tiên và cũng là mối tình đầu, đang bình yên ngủ ngay bên cạnh mình.


Còn tiếp.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

10 bình luận

Tunn2303Tunn2303

Ra chương mới nhanh đi

khangKhang

1k like

chờ người tới tìm tôiChờ người tới tìm tôi

tym rung rinh vì người

my loveMy love

bánh cuốn nè

FindboyFindboy

Hay nha hay nha 🥰

Quá là đỉnhQuá là đỉnh

Biết là ẻm tổn thương nma cứ trốn tránh hoài vậy t đọc cũng hơi bực nhẹ à nha 😭 t nhà ngoại nma thấy bực những khúc này quá, kiểu không muốn giải thích cho cờ đỏ nhưng mà cờ đỏ cho thời gian nên không nói gì thì Ha Min lại tự ovtk nghĩ là lỗi do mình tán cờ đỏ trước. Ui là trời 😭

loileLoile

nicee

XJin_owi.XJin_owi.

+1 yêu thích😛

HồngHồng

Đúng hay luôn nha

Bé HeoBé Heo

Này hay nè