
Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.
Nhật Ký Rình Mò, Chương 39
Chiếc lưỡi trơn trượt và ướt át của Ju Kwon Oh ngay lập tức liếm nhẹ lên môi dưới của tôi. Giờ đây cảm giác này không còn quá xa lạ nữa. Tôi nhắm mắt lại một cách tự nhiên, đón nhận chiếc lưỡi của cậu ta.
"Ha, a..."
Môi lưỡi của chúng tôi quấn lấy nhau như một. Tiếng chóc, chóc do sự ma sát ướt át tạo ra vang vọng rõ ràng trong phòng sinh hoạt chung.
Một tay ôm lấy eo tôi, tay còn lại ôm lấy mặt tôi, Ju Kwon Oh hòa quyện hơi thở một cách sâu đậm. Tôi đặt tay lên vai cậu ta, đáp lại nụ hôn.
Bốn chiếc giày di chuyển hỗn loạn tại chỗ. Mọi cử chỉ toát ra từ chúng tôi đều vội vàng. Như thể đang khao khát kéo đối phương về phía mình hơn nữa.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, tôi lo lắng rằng cái đầu đang nóng bừng lên của mình sẽ nổ tung mất.
"...Ha."
Lúc đó, bên ngoài cửa sổ, tiếng cười khúc khích của ai đó vọng lại một cách mơ hồ. Giật mình bởi âm thanh lớn lướt qua sau tai, tôi mở bừng mắt đang nhắm.
Và rồi tôi lờ mờ nhận thức được lý trí, nhớ ra rằng đây là trường học.
"Kw… Kwon Oh à. Chúng ta... không nên làm thế này ở đây."
"Ha."
"Không biết lúc nào sẽ có người, có người vào."
Nếu mọi người biết chúng tôi đã khóa cửa ở cùng nhau, thì chắc chắn sẽ thấy kỳ lạ.
Tôi cẩn thận tách khỏi cậu ta, Ju Kwon Oh liền nắm chặt lấy hai cánh tay tôi.
"Jeong Ha. Khoan đã."
Đột nhiên cậu ta lẩm bẩm chửi thề, rồi vùi trán vào vai tôi. Một tiếng thở dài thoát ra từ miệng Ju Kwon Oh.
Tôi đứng yên, cố gắng hiểu xem cậu ta đang bị làm sao, thì nhận ra cảm giác cứng rắn ở phần dưới cơ thể.
"Aish. Chết tiệt. Đừng có nhìn."
Tôi chỉ hơi cúi đầu xuống, nhưng Ju Kwon Oh đã ngay lập tức nhận ra cử động nhỏ đó.
Đẩy tôi ra sau, cậu ta ngồi phịch xuống ghế sofa, dùng tay che toàn bộ khuôn mặt.
"Hoo..."
Một tiếng thở dài đầy kích động thoát ra từ miệng Ju Kwon Oh.
Trong khoảnh khắc tôi không biết phải phản ứng thế nào, chỉ biết đứng ngây ngốc. Đồng thời, mặt tôi nóng bừng lên.
Việc Ju Kwon Oh bị kích thích bởi tôi là một điều đáng vui mừng, nhưng vì nơi này là trường học nên tôi không thể giải quyết giúp cậu ta được.
"Này, cậu ổn không?"
"Không."
Tôi liếc nhìn Ju Kwon Oh đang khổ sở vì bên dưới không chịu xẹp xuống, rồi hắng giọng, khụ khụ. Người nên thấy xấu hổ phải là đối phương mới đúng, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy ngượng ngùng hơn.
"Jeong Ha ra ngoài trước nhé?"
"Còn cậu?"
Ju Kwon Oh ấn mạnh vào thái dương như thể đang đau đầu.
"Tớ phải làm cho cái này xẹp xuống trước đã."
"Tớ ở bên cạnh đợi không được à?"
"Nếu cậu ở bên cạnh thì tớ sẽ cứ thế này mãi mất."
"À."
Tôi gật đầu một cách ngượng ngùng, rồi chạy trốn khỏi phòng sinh hoạt chung. Tiếng thở dài của Ju Kwon Oh lọt qua khe cửa đang đóng lại.
Bất chợt, tôi nhớ lại lần đầu tiên chúng tôi hôn nhau trong nhà kho, và Ju Kwon Oh đã cư xử một cách kỳ lạ. Giờ thì tôi đã hiểu tại sao lúc đó cậu ta lại đuổi tôi ra ngoài trước.
Vì trong đầu tôi cũng đang ngập tràn hơi nóng, mơ màng nên tôi dựa vào tường hành lang, lau trán.
Cứ đứng không thế này cũng không ổn, nên tôi xuống tầng một và mua nước ở máy bán hàng tự động. Tôi nghĩ chắc giờ Ju Kwon Oh đang khát nước vì đổ nhiều mồ hôi khi chơi bóng rổ.
Cầm lon nước ion lạnh trên tay, tôi cảm thấy hơi nóng lan tỏa khắp cơ thể dần dần dịu xuống. Mát mẻ thật dễ chịu.
Vài phút sau, Ju Kwon Oh mở cửa phòng sinh hoạt chung bước ra.
"Ổn rồi à?"
Tôi vừa đưa lon nước vừa cười, Ju Kwon Oh gật đầu rồi tu một hơi hết sạch lon nước ion.
"Trước đây chưa từng như thế này ở bên ngoài bao giờ."
"Nói dối."
"Thật mà. Cứ nói gì là lại bảo nói dối."
Ju Kwon Oh sau khi uống cạn lon nước trong một hơi, véo má tôi như thể bực bội. Tay cậu ta chẳng có chút sức lực nào, nên không đau mà chỉ thấy nhột.
Nhưng đứng trên lập trường của tôi thì đúng là nghe như nói dối thật.
"...Lần trước ở trong nhà kho cũng thế mà."
"Thế nên tớ mới bảo cậu là hồ ly. Cứ làm người ta mê mẩn."
"Tớ chưa từng nghe ai nói thế bao giờ."
"Là do mọi người bị mê hoặc nên không nhận ra thôi. Đừng có mở to mắt như thế trước mặt người khác."
"Hồ ly không phải là tớ mà là Kwon Oh cậu..."
"Hả? Tớ á?"
Ju Kwon Oh chỉ vào mình, hỏi lại như thể không thể tin được.
"Ai nhìn vào cũng thấy là cậu. Nếu không thì tớ đã chẳng cương cứng lên bất cứ lúc nào như thế này."
"Cái… cái gì cơ."
"Sau này tớ sẽ kiểm tra kỹ xem có đuôi thật không mới được."
Giọng điệu như đang đe dọa khiến tôi bật cười thành tiếng. Đồng thời, một cảm giác mong đợi mơ hồ dâng lên trong lòng tôi.
***
[Ju Kwon Oh: Hôm nay cậu định làm gì]
[Ju Kwon Oh: ?]
Đang thu dọn đồ đạc trong phòng thực hành, tôi đọc tin nhắn KakaoTalk của Ju Kwon Oh và hơi do dự.
Vì nếu tôi thành thật trả lời rằng mình định về nhà, thì có lẽ cậu ta sẽ rủ gặp nhau một lát ở gần đó.
Được gặp mặt thì tốt, nhưng vấn đề là quần áo của tôi. Giống hệt áo phông, quần dài của ngày hôm qua, nên tôi thấy ngại nếu gặp cậu ta trong bộ dạng này.
Nói chính xác thì không hoàn toàn giống hệt, mà là thiết kế hơi khác một chút, nhưng với người khác thì chắc chẳng có gì khác biệt.
Vậy mà sáng nay Ju Kwon Oh được tag trong một bức ảnh trên tài khoản Instagram của một sinh viên khác. Không giống như tôi lúc nào cũng chỉ mặc những bộ quần áo tối màu và na ná nhau, Ju Kwon Oh đã tham gia buổi học nhóm của khoa quản trị kinh doanh từ sáng sớm, trông bảnh bao trong mắt bất cứ ai.
Áo sơ mi nhung tăm màu be đậm, dây đeo Apple Watch cùng tông màu, và cả chiếc túi đeo chéo cỡ lớn đang thịnh hành. Từng món đồ và phụ kiện trên người cậu ta đều hòa hợp với nhau đến mức không hề cảm thấy một chút lạc lõng nào.
Phải gặp Ju Kwon Oh luôn tỏa sáng như thế, trong bộ dạng lôi thôi để đi đi về về phòng thực hành thế này ư? Tình huống thật là khó xử.
Từ trước đến giờ, tôi chưa từng một lần nghi ngờ về phong cách thời trang của mình. Nhưng sau khi gặp Ju Kwon Oh, từ "thời trang" đã trở thành một nỗi phiền muộn của tôi.
Tôi bất giác liếc nhìn ra cửa sổ, kiểm tra hình ảnh phản chiếu mờ nhạt của mình trong kính.
Dù có nhìn thế nào thì cũng chỉ là một sinh viên mỹ thuật bình thường và lôi thôi. Tôi chợt thấy xấu hổ vì cách phối đồ chẳng có chút gu thẩm mỹ nào của mình.
Khoảnh khắc mà tôi cảm thấy thật xấu hổ khi đã thầm đánh giá hình xăm của người khác là xấu hay đẹp.
[Tôi: Chắc là tớ sẽ ở lại phòng thực hành thêm ㅠ]
[Tôi: Vì bài tập nên hơi bận..]
Cuối cùng, không thể rũ bỏ cảm giác tự ti, tôi đã nói dối. Tôi cảm thấy tội lỗi, nhưng tôi không muốn gặp Ju Kwon Oh trong tình trạng này.
Sau khi gửi tin nhắn trả lời, tôi suy nghĩ làm thế nào để có thể tạo ra một sự thay đổi thành công cho phong cách thời trang nhàm chán này.
Đang vò đầu bứt tai suy nghĩ, tôi chợt hướng ánh mắt về phía Bae Yu Rim đang ngồi khoanh chân trước giá vẽ.
Tôi vừa để ý vừa đứng dậy, rụt rè tiến về phía Bae Yu Rim.
"Yu Rim à. Hôm nay cậu định làm gì?"
"Phải làm đêm chứ. Cậu về sớm thế?"
"Ừm."
"..."
"..."
Thấy tôi không về mà cứ loanh quanh, Bae Yu Rim đang trộn màu trên bảng màu liền quay người về phía tôi.
"Jeong Ha, sao thế? Có chuyện gì muốn nói à?"
"Ừ. Tớ định đi mua quần áo hôm nay... Nếu không bận thì cậu đi cùng tớ được không?"
"Cậu đi mua quần áo á?"
"Ừ."
"Đặt trên Coupang ấy. Ở đó có cả đống quần áo đen thui mà."
Như thể vừa nghe được một câu chuyện nhạt nhẽo, Bae Yu Rim lại bận rộn di chuyển bút vẽ. Quả nhiên, Bae Yu Rim vì thường xuyên nhìn thấy tôi nhất, cũng không hề kỳ vọng rằng tôi sẽ chọn một thứ gì đó khác ngoài những bộ quần áo tối màu.
"Không phải loại đó. Tớ muốn mua kiểu khác với kiểu tớ hay mặc."
"..."
"Tớ không biết nên mua cái gì..."
"Sao tự dưng lại đòi mua quần áo thế. Đi xem mắt à?"
"Không?"
Dù tôi đã phủ nhận một cách dứt khoát, nhưng có vẻ như điều đó lại càng gây ra hiểu lầm lớn hơn. Bởi vì trong mắt Bae Yu Rim, sự hứng thú bùng lên ngay lập tức.
Kim Jae Hyun đang đứng bên cạnh nghe cũng tỏ ra quan tâm, lừ đừ tiến lại gần như một con linh cẩu.
"Phải đấy. Nghĩ thế là đúng. Dù sao thì cậu cũng có quá ít quần áo. Lúc nào cũng mặc đi mặc lại mấy bộ giống nhau. Có giặt rồi mới mặc không đấy?"
Tôi muốn thanh minh rằng rõ ràng là ngày nào tôi cũng thay quần áo khác, và cũng giặt giũ đầy đủ. Nhưng nếu cố gắng bày tỏ đến mức đó thì có vẻ thảm hại quá, nên tôi quyết định bỏ qua lời của Kim Jae Hyun.
"Cậu cần loại quần áo nào?"
"Kiểu trông sạch sẽ ấy. Kiểu mà sinh viên đại học dạo này hay mặc..."
"À ha."
"Nhưng mà không quá chải chuốt, kiểu tự nhiên ấy."
"À ha."
"Ha, nhưng mà tớ lại muốn kiểu không quá bình thường."
"À ha."
Mỗi khi tôi mở lời, trên khuôn mặt Bae Yu Rim lại càng lộ rõ vẻ tò mò. Kim Jae Hyun cũng đẩy gọng kính lên, chăm chú lắng nghe lời tôi nói.
Nếu có thể, tôi không muốn nhờ vả một việc ngượng ngùng thế này, nhưng một mình tôi thì không thể phối được một bộ đồ vừa đủ gọn gàng, vừa sành điệu lại không khiến tôi thấy xấu hổ khi ở bên cạnh Ju Kwon Oh.
Trong số những người tôi quen, Bae Yu Rim là người ăn mặc sành điệu nhất, nên tôi cần sự giúp đỡ của cô ấy.
"Được thôi."
May mắn thay, Bae Yu Rim đã vui vẻ chấp nhận lời nhờ vả của tôi.
"Jeong Ha, cậu có quần jean rồi đúng không?"
"Ừ."
"Vậy thì chỉ cần mua áo thôi đúng không?"
"Chắc là..."
Tôi trả lời với giọng không chắc chắn. Nghe vậy, Bae Yu Rim nheo mắt, quét nhìn tôi từ đầu đến chân.
"Trước mắt cứ đi đã."
"Khi nào?"
"Bây giờ."
Còn tiếp.
team ơi, dạo này ko thấy team update nữa, ko biết team drop hay chỉ tạm nghỉ thế ạ :(
Nào ra chap mới vậy
greatttt...
100 đỉm
hay nhứt cái néch
like mạnh
Ghiền rồi nha
xuat sacc
đẹp trai vãi ò😍😍😍
💯❤️🔥 quá tuyệt vời