Bọ Rùa

Logo.png

Nhật Ký Rình Mò - Chap 22

Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.

Nhật Ký Rình Mò, Chương 22


"Ừ."

"Ở trường mỹ thuật có nhiều bữa tiệc không?"

"Thỉnh thoảng thôi ạ?"

"Nhà thì sao? Cậu đi học từ nhà bố mẹ ở quê à?"

"Tớ ở trọ gần trường."

Trong lúc những câu hỏi và câu trả lời qua lại một cách tự nhiên, Ju Kwon Oh bấm chuông gọi nhân viên. Và gọi một loại đồ uống không cồn.

Bảo tôi đừng uống rượu. Có vẻ như cậu ta thực sự nghĩ rằng tôi vẫn chưa khỏi cảm. Tôi đã nói dối là mình bị ốm, thật là áy náy.

"Có muốn gọi thêm đồ ăn không?"

"...Ừ."

"Món gì?"

"Xiên nướng thập cẩm."

"Cho một xiên nướng thập cẩm nữa ạ."

Dù đã gọi thêm món theo yêu cầu của tôi, Ju Kwon Oh vẫn khúc khích cười, không hiểu có gì vui.

"Sao cậu lại cười?"

Tôi hỏi ngay khi nhân viên vừa đóng cửa rời đi.

"Có vẻ như cậu thích tất cả các loại xiên nhỉ. Chẳng trách bút cũng cầm Hồ lô đường."

"Cái, cái đó... không phải của tớ. Của chị gái tớ."

Nhân cơ hội này, tôi đã nhấn mạnh rằng cây bút bi ngớ ngẩn đó không phải của mình. Có vẻ như không đáng tin lắm.

"Ừ, tôi biết rồi. Khục."

"Thật mà. Đừng cười nữa."

"Không cười. Xiên nướng thập cẩm ra thì ăn nhiều vào."

"......"

Tôi uống cạn chỗ rượu còn lại trong ly. Và để chuyển chủ đề, tôi đã hỏi.

"Cậu cũng ở trọ đúng không?"

"Ừ. Cách cổng chính mười phút."

"Gần thật đấy."

"Nhà bố mẹ cậu ở đâu?"

"Seoul. Nhưng mà chuyển tàu điện ngầm bất tiện quá nên tớ đã xin ra ở riêng. Vì cũng hay làm việc đêm ở trường nữa... Đi lại từ nhà cũng vất vả."

Ju Kwon Oh rót đồ uống mới vào ly rồi đặt trước mặt tôi. Lần này tôi không từ chối, nhấp một ngụm đồ uống trong chiếc cốc mà cậu ta đưa.

"Còn cậu?"

"Nhà tớ ở Yongin."

Đây thực sự là một thông tin mới. Tôi đã nghĩ rằng gia đình cậu ta cũng sống ở Seoul như tôi. Đừng quên, về nhà hôm nay phải ghi vào sổ ngay.

"Vậy thì khó mà được ăn cơm nhà rồi."

"Tớ tự nấu ăn là được. Tớ nấu ăn giỏi."

"...Bất ngờ thật đấy."

"Sau này có đến thì tớ sẽ nấu món cậu thích cho."

"......"

...Chắc là chỉ nói xã giao thôi nhỉ? Nghe thì có vẻ hay đấy. Cũng có chút rung động nữa.

A, đúng rồi. Không được rung động.

"Ji Ye có liên lạc gì sau đó không?"

Sau đó, chắc là cậu ta đang nói đến ngày tôi lấy cớ bị ốm để không tham gia buổi họp nhóm.

"Không có gì đặc biệt cả."

"Nói dối."

Tôi có thể đoán được đại khái Ju Kwon Oh đang nghĩ gì.

"Thật mà. Nhưng mà... có lẽ sau này cậu ấy sẽ tỏ tình."

"Ryu Jeong Ha, không ngờ cậu lại tinh ý đấy."

"......"

"Chắc là được tỏ tình nhiều lắm nhỉ?"

"Thỉnh thoảng...?"

Tôi nói thật.

"Đã từng hẹn hò chưa?"

"......"

Lần này thì khó trả lời.

"Chẳng phải cậu là gay sao.?"

"Ừ."

"Chẳng phải cậu bảo thích tớ sao?"

"...Ừ."

"Vậy thì phải từ chối rồi nhỉ?"

"Đúng là vậy. Nhưng cô ấy còn chưa tỏ tình thì làm sao tớ từ chối được."

"Cũng đúng."

Đúng vậy. Chủ đề này gần như là uống nước kim chi khi còn chưa muối. Ju Kwon Oh cũng ngoan ngoãn thừa nhận.

Tiếp theo, cậu ta lại đưa ra một chủ đề mà tôi không ngờ tới.

"Mà nghĩ lại thì, cậu và Ji Ye đã theo dõi Instagram của nhau rồi."

"Ji Ye hỏi tớ trước..."

"Instagram tôi thì không theo dõi."

"......"

"Cậu không xem Instagram của tôi à?"

Ju Kwon Oh hỏi lại với giọng điệu truy vấn.

"Có xem."

"Bằng cách nào?"

"Bằng tài khoản bí mật... theo dõi."

Ngay khi vừa thốt ra, tôi đã hối hận vì đã thú nhận sự thật.

Đôi mắt Ju Kwon Oh nheo lại.

"Bí mật."

"Tớ… tớ hay nghe người ta nói vậy..."

Nghe câu trả lời ỉu xìu của tôi, Ju Kwon Oh bật cười.

"Vậy thì bây giờ theo dõi bằng tài khoản chính đi."

"Có được không?"

"Tài khoản của tớ có để chế độ riêng tư đâu mà phải xin phép mới được theo dõi."

"Vì tớ sợ cậu sẽ khó chịu..."

Một người đồng tính đã thích mình và còn ghi lại đủ mọi thông tin, nếu theo dõi Instagram thì chắc chắn Ju Kwon Oh sẽ không thích. Vì vậy, tôi đã lén lút xem bằng một tài khoản khác, không đường hoàng.

"Vậy thì tôi đã không theo dõi cậu trước rồi."

"Cũng đúng."

Tôi vô thức lặp lại y hệt lời cậu ta vừa nói lúc nãy, rồi gật đầu. Và ngay lập tức vào Instagram, theo dõi cậu ta.

"Xong rồi."

"Đâu xem nào."

Ju Kwon Oh không chỉ chấp nhận cho theo dõi, mà còn trực tiếp kiểm tra. Khi tôi đưa điện thoại ra, cậu ta chăm chú nhìn vào màn hình.

Vì đưa điện thoại ra trong khi đang ngồi đối diện, nên mặt cậu ta và tôi ở rất gần nhau. Tôi định thu điện thoại về thì phát hiện ra khuyên tai trên tai cậu ta, ngạc nhiên nhìn.

Tôi biết là cậu ta có khuyên tai, nhưng nếu không để ý thì bình thường sẽ không dễ nhìn thấy.

"Cậu có mấy cái khuyên tai?"

"Bên phải một cái, bên trái hai cái, tổng cộng là ba cái."

Ju Kwon Oh ngoan ngoãn trả lời.

"Hồi cấp ba, chỉ là do sĩ diện hão nên mới xỏ."

Cậu ta vừa chỉ vào tai mình vừa cười toe toét. Nghe đến từ "sĩ diện hão", tôi dễ dàng hiểu ra. Cậu ta nói là đã học trường nam sinh cấp hai và cấp ba, toàn con trai, nên nếu không tỏ ra mạnh mẽ theo kiểu phô trương thì sẽ khó mà sống sót.

"Không đau sao?"

"Đau chết đi được. Tôi đã cố hết sức để không rơi nước mắt, suýt chết đấy."

Dù nói là đau, nhưng trông cậu ta lại có vẻ vui. Thấy tôi cười mỉm, cậu ta cũng cười theo.

"Muốn xem kỹ không?"

"Ừ."

Tôi trả lời ngay tắp lự, uống cạn ly rượu vừa mới rót đầy như thể uống một hơi, không biết lấy dũng khí ở đâu mà đứng bật dậy. Rồi đi đến ngồi cạnh Ju Kwon Oh ở phía đối diện.

Cậu ta có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng ngoan ngoãn nghiêng đầu về phía tôi.

Thậm chí cậu ta còn kiên nhẫn chờ đợi trong khi tôi cẩn thận mân mê, quan sát vành tai có đeo chiếc khuyên mỏng manh.

Tôi sợ việc xuyên qua da thịt, nên chưa từng nghĩ đến việc đeo khuyên tai hay xỏ khuyên.

Nhưng mà, có phải hơi quá đáng không. Ai lại xem khuyên tai mà lại áp sát vào như thế này chứ?

Có vẻ như tôi đã say rồi, vì hành động trở nên táo bạo và trơ trẽn hơn. Nhưng giờ tôi không muốn rút lui. Nếu không phải bây giờ, thì còn khi nào tôi được nhìn Ju Kwon Oh ở cự ly gần như vậy nữa.

Tôi lấy cớ xem khuyên tai để ngắm nhìn khuôn mặt cậu ta một cách tỉ mỉ nhất có thể.

Ju Kwon Oh cũng nghiêng đầu theo một góc chéo, nhìn tôi chằm chằm. Tôi có ảo giác rằng cậu ta cũng đang quan sát tôi kỹ càng như cách tôi đang ngắm nhìn cậu ta.

Sau một hồi im lặng, Ju Kwon Oh uống một ngụm rượu rồi mở lời.

"Mặt cậu vẫn còn lông tơ này."

"Ai mà chẳng có lông tơ."

Tôi nói cho cậu ta biết sự thật. Tuy nhiên, Ju Kwon Oh lắc đầu.

"Thường thì không mọc như trẻ con thế này. Giống như lông của mấy con mèo con trong phòng nhân viên ấy."

"Đúng rồi. Mấy con mèo vẫn khỏe chứ?"

Đây rốt cuộc là mạch trò chuyện gì vậy? Vì hơi men nên chủ đề của mọi câu chuyện đều bay lượn như lông vũ. Không biết khi nào thì sẽ chuyển sang chủ đề gì.

Tuy nhiên, không ai trong chúng tôi chỉ ra điều này, mà vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện, vai kề vai.

"Ừ. Nghe nói lớn hơn chút nữa sẽ cho người ta. Có mấy vị khách bảo sẽ nhận nuôi."

"May quá."

"Sau này lại đến chụp ảnh nhé."

"Đâu phải chỗ cậu làm thêm."

"Thì lúc đó làm thêm một ngày là được."

Nghe câu nói trơ trẽn ấy, tôi lại bật cười.

"Gì vậy?"

"Nhưng mà trước khi đến thì phải báo trước."

Ju Kwon Oh nghiêng người lại gần như thể đang nói bí mật, thì thầm. Nhìn khuôn mặt đẹp trai của Ju Kwon Oh ngày càng gần hơn, tôi gật đầu.

Và mượn hơi men, tôi đã hỏi một câu mà bình thường chắc chắn sẽ không dám hỏi.

"Tớ có chuyện muốn hỏi..."

"......"

"Sao hôm nay lại rủ tớ đi uống rượu?"

"Tôi cũng không biết. Chỉ là muốn ở riêng với cậu thôi."

"Tại sao?"

"Vì tò mò không biết sẽ thế nào."

Ju Kwon Oh vừa uống rượu vừa trả lời. Cậu ta rót rượu vào ly của tôi đã cạn. Vì vậy, tôi cũng tự nhiên cầm ly lên, uống rượu theo cậu ta.

Đầu óc tôi ồn ào. Lấy thái độ dịu dàng khác thường của Ju Kwon Oh và những lời nói đầy ẩn ý của cậu ta làm chất dinh dưỡng, niềm hy vọng mà tôi đã chôn sâu từ lâu cứ tự mình lớn dần lên.

Tôi nuốt nước bọt khan, cố gắng hết sức để điều chỉnh giọng nói đang run rẩy.

"Vậy, ở riêng với nhau thì thấy thế nào...?"

Ju Kwon Oh nhìn chằm chằm vào mặt tôi một lúc. Đôi mắt đen láy chứa đựng hình bóng tôi càng trở nên mãnh liệt hơn bình thường.

"Không biết nữa."

"......"

"Hôm nay chúng ta vẫn chưa làm gì cả mà."

Vậy có thể hiểu câu nói đó theo nghĩa, cậu ta muốn làm gì đó với tôi không. Ví dụ như là hôn....

Lời nói của Ju Kwon Oh lọt vào đầu tôi, kích thích từng tế bào não như một loại thuốc kích thích. Và đánh thức từng tế bào cảm giác mà tôi chưa từng nhận thức được trong đời. Đây có phải là cái mà người ta hay gọi là tế bào yêu đương không.

Không ai dạy tôi cả, nhưng có một loại cảm giác nào đó. Một loại tín hiệu nào đó, giống như tiếng chuông báo động, xẹt qua não tôi.

Thời điểm để ra dấu hiệu, chính là lúc này.

Tôi nhìn thẳng vào mắt Ju Kwon Oh, đôi môi hơi run rẩy của tôi gắng gượng mở ra.

"Mà này, tớ.... đã bôi son dưỡng môi cậu đưa rồi."

Ánh mắt Ju Kwon Oh đang chạm vào mắt tôi liền di chuyển xuống đôi môi. Cậu ta từ từ gật đầu.

"Thảo nào trông bóng bẩy ngon miệng thế."

Vừa dứt lời, cậu ta liền nghiêng người, tiến lại gần tôi. Và chúng tôi đã hôn nhau một cách vô cùng tự nhiên và hiển nhiên.

"A..."

Tôi mở miệng, ngay lập tức đón lấy lưỡi của Ju Kwon Oh. Hành động này giờ đây không còn ngượng ngùng nữa. Tuy nhiên, cảm giác kích thích tột độ vẫn còn nguyên vẹn như lần đầu tiên.

Tiếng chuông báo động lướt qua não tôi lúc nãy, giờ đây bùng nổ như pháo hoa ở khắp các cơ quan cảm giác. Như thể báo hiệu đã đạt được mục tiêu.


Còn tiếp.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

9 bình luận

Tunn2303Tunn2303

Nào ra chap mới vậy

FindboyFindboy

greatttt...

khangKhang

100 đỉm

chờ người tới tìm tôiChờ người tới tìm tôi

hay nhứt cái néch

my loveMy love

like mạnh

Cute boyCute boy

Ghiền rồi nha

loileLoile

xuat sacc

XJin_owi.XJin_owi.

đẹp trai vãi ò😍😍😍

KemmKemm

💯❤️‍🔥 quá tuyệt vời