Bọ Rùa

Logo.png

Làm Thư Ký Là Thiên Chức - Chap 135


 1. Cầm sắt hòa minh


[Ảnh] Apex “Hoàn tất thử nghiệm lâm sàng và cấp bằng sáng chế cho ‘Pherogenic’, chất xúc tiến Pheromone thế hệ mới… Dự kiến thương mại hóa vào nửa đầu năm nay.”

Medy Daily

Phó chủ tịch Apex Kwon Young Je đang thuyết trình về chủ đề thuốc mới tại ‘Diễn đàn Y Dược Hàn Quốc’ được tổ chức tại khách sạn Royal Peak ở Jung-gu, Seoul vào chiều ngày 2. /Ảnh [Medy Daily]

Apex đã công bố chất xúc tiến Pheromone *Pherogenic tại Diễn đàn Y Dược Hàn Quốc. Đây là loại thuốc mới được Apex, công ty dược phẩm chuyên về đặc tính, tung ra sau 1 năm 6 tháng.

Phó chủ tịch Kwon Young Je cho biết, “Loại thuốc mới này sẽ vượt qua những hạn chế của các chất xúc tiến hiện có và trở thành một giải pháp thay thế mới cho những người có đặc tính đang gặp phải phản ứng Pheromone bất thường.”

Nhờ tin tức công bố thuốc mới, giá cổ phiếu của Apex đã tăng 13,2% so với ngày hôm trước, với khối lượng giao dịch trong ngày được ghi nhận là 14.352.934 cổ phiếu và giá trị giao dịch là 87 tỷ 207 triệu won.

Bình luận (634 cái)

- Ngoại hình sát thủ thật sự.

- Xin cảm ơn. Tôi yêu ngài. Một cổ đông Apex kính gửi.

- Ảnh báo chí thôi mà cũng đẹp trai vãi chưởng.

- Người này là Alpha trội đúng không? Kết hôn chưa??

 ㄴ Ừ ừ, kết hôn lâu rồi.

 ㄴ Hình như kết hôn với thư ký của mình thì phải, chắc thế?

 ㄴ ㄴ Điên à, sao không kết hôn chính trị??

 ㄴ ㄴ ㄴ Thì chắc là yêu nên cưới, chứ có luật nào bắt nhà giàu là phải kết hôn chính trị hết à??

 - Gia thế bạn đời của Kwon Young Je bình thường. Vẫn đang làm việc ở Apex. Là nam, Omega trội, hình như bằng tuổi hoặc hơn một tuổi? Thuộc dạng yêu rồi cưới nhưng vì vấn đề sảy thai nên quan hệ trở nên xa cách. Sau đó có tin đồn lá cải là đang ly thân.

 ㄴ Chậc, sắp ly hôn rồi còn gì. Tôi đoán 1 năm.

 ㄴ Có khi đã ly hôn rồi cũng nên. Hoặc là vợ chồng giả tạo thôi.

 ㄴ Bởi vậy mới nói phải môn đăng hộ đối, chứ tình yêu thì kéo dài được bao lâu.

└└ Sao mà biết rõ thế? Chắc lại suy diễn vớ vẩn chứ gì?

 ㄴ Ly hôn chắc cũng không ảnh hưởng gì đến giá cổ phiếu đâu nhỉ?


“Ly hôn? Nực cười, bọn họ nghĩ mình là ai… Hay là tôi kiện hết cả lũ này đi!”

Thư ký Ji gắt lên với mấy cái bình luận. Vừa hay Hee Won đi vào phòng giải lao trông thấy cảnh đó liền bật cười. Cậu đi lướt qua rồi siết mạnh vai thư ký Ji.

“Thay tôi nổi giận thì tốt thật đấy, nhưng đây là công ty. Cẩn thận cái miệng.”

“Cái này gần như là bình luận ác ý rồi còn gì! Trưởng phòng không thấy sao hết ạ?”

“Cũng bình thường? Miễn là không có bình luận ác ý nào về phó chủ tịch là được rồi. Thế thôi.”

Khác với Kwon Young Je thường xuyên xuất hiện trước công chúng, hình ảnh của Hee Won gần như không thể tìm thấy với lý do ‘bảo vệ đời tư’. Ngay cả video kiss cam bị quay ở sân bóng chày Boston trước đây cũng đã được xử lý và gỡ xuống ngay lập tức là đủ hiểu rồi.

Có lẽ vì cậu quá kín tiếng, nên giới tin đồn chứng khoán mới thường xuyên râm ran lời đồn đại rằng cuộc sống hôn nhân của Kwon Young Je không mấy suôn sẻ. Tất nhiên, đó chỉ là những tin đồn nhảm nhí.

Hee Won cầm ly cà phê vừa pha xong, đứng cạnh thư ký Ji. Vờ như không quan tâm, cậu thổi phù phù hơi nóng bốc lên từ ly cà phê trong lúc lén liếc mắt nhìn. Bài báo mà thư ký Ji đang xem cũng lọt vào tầm mắt cậu.

“Bức ảnh đó trông tuyệt thật nhỉ? Hay là anh thử hỏi phóng viên xin file gốc xem sao.”

Đối với Hee Won, mấy cái bình luận vớ vẩn đó không quan trọng. Cậu chỉ để tâm đến bức ảnh của Kwon Young Je mà thôi.

Kwon Young Je trong bộ vest đen thắt cà vạt màu xanh navy đậm, ngay cả trong ảnh báo chí cũng toát lên sức hút tuyệt vời. Việc mọi người phát cuồng vì dáng vẻ đó có lẽ là kết quả tất yếu. Thực tế, ngay khi thấy bài báo, Hee Won đã chụp lại bức ảnh ngay lập tức.

Do đặc thù công việc, cậu đã sớm kiểm tra cả nội dung bài báo lẫn phần bình luận. May mắn là tất cả đều hết lời ca ngợi Kwon Young Je.

Kể từ khi Hee Won quay trở lại làm việc, Kwon Young Je liên tục gặt hái thành công. Những dự án lớn do anh chủ trì đều đạt được thành quả tốt đẹp, giá cổ phiếu cũng tăng liên tục mỗi ngày. Phần lớn mọi người đều kỳ vọng loại thuốc mới sắp ra mắt sẽ sớm tạo nên một cú nổ lớn.

Mới ba mươi hai tuổi đã là một lãnh đạo trẻ tuổi nổi bật, Alpha trội, lại còn sở hữu gương mặt đẹp đến mức khiến người khác phải ngoái nhìn. Hẹn hò với một người đàn ông có ‘profile’ cỡ này, dĩ nhiên là phải chịu nghe vài lời gièm pha rồi. Hee Won nhận thức rất rõ sức nặng của chiếc vương miện mà mình phải gánh.

“Nhưng mà nói là vợ chồng ‘hợp đồng’ thì quá đáng thật. Hay là tôi báo cáo bình luận này nhé.”

“Không cần đâu.”

“Không, nhưng mà…”

“Tôi báo cáo rồi.”

Tất nhiên, nói vậy không có nghĩa là cậu thuộc kiểu người dễ dàng chịu đựng. Hee Won nhếch mép cười với thư ký Ji đang ngây ra nhìn mình.

“…Chẳng hiểu sao khuôn mặt khi cười của Trưởng phòng càng lúc càng giống phó chủ tịch thế nhỉ.”

“Vợ chồng thì phải giống nhau chứ.”

Thư ký Ji tặc lưỡi trước sự trơ trẽn của Hee Won. Anh ta lắc đầu rồi cất điện thoại đi.

“Thư ký Ji, lát nữa cậu có bận không?”

“Tôi cũng không có việc gì gấp ạ.”

“Thế thì đi đến phòng hội nghị với tôi một lát.”

Hee Won khẽ huých vai thư ký Ji.

Hôm nay, phòng hội nghị đã được xếp lịch cho buổi định hướng nhân viên mới. Đây là nơi những tài năng trẻ đã vượt qua tỷ lệ cạnh tranh khốc liệt để vào Apex, có buổi gặp mặt chính thức đầu tiên. Đã là nhân viên năm thứ 9, lại còn không thuộc đội nhân sự, đây càng không phải là nơi Hee Won nên tham dự.

Dù vậy, lý do duy nhất khiến cậu quan tâm đến buổi định hướng chính là vì bài phát biểu chào mừng của Kwon Young Je đã được lên lịch. Những dịp Kwon Young Je phát biểu trước toàn thể nhân viên chỉ đếm trên đầu ngón tay, vì vậy cậu phải quan sát thật kỹ mới được.

“Được ạ! Chắc sẽ thú vị lắm đây.”

Nghĩ đến việc được ngắm nhìn các nhân viên mới, thư ký Ji đã cười toe toét đến mang tai. Hee Won mỉm cười, nhấp nốt ngụm cà phê. Cậu cũng đang mong chờ bài phát biểu chào mừng.


Phòng hội nghị đang tất bật chuẩn bị cho buổi định hướng nhân viên mới. Ngay khi bước vào trong, hình ảnh các nhân viên phòng PR di chuyển bận rộn liền đập vào mắt.

“Wow, năm nay trông hoành tráng thật đấy ạ.”

Thư ký Ji không khỏi cảm thán. Mọi năm chỉ treo mỗi cái băng rôn chào mừng ở đại sảnh đường là xong, vậy mà lần này không chỉ nâng cấp địa điểm mà còn sắp đặt cả màn hình lớn và máy quay nữa.

Phòng hội nghị với sàn ốp đá cẩm thạch và lan can bằng đồng thau tự bản thân nó đã toát lên một không gian hoành tráng. Các hàng ghế được xếp theo từng dãy có độ dốc, vô cùng thích hợp để nhìn xuống sân khấu.

“Cậu đi phát cà phê trước đi. Tôi qua kia chào hỏi chút rồi quay lại ngay.”

Hee Won cầm theo mấy ly cà phê rồi cất bước. Ngay chính giữa sân khấu, một người đàn ông mặc vest đang trao đổi nghiêm túc với kỹ thuật viên. Vừa thấy cậu lại gần, người đàn ông nhận ra Hee Won rồi cười toe toét.

“Ôi chà, xem ai đây này!”

“Anh vất vả rồi ạ, tiền bối.”

Hee Won lễ phép cúi đầu chào anh ta. Sau đó cậu đưa cà phê cho những người xung quanh, bao gồm cả người đàn ông đó. Mọi người đang lúc khô cả họng nên ai nấy đều không giấu được vẻ mặt vui mừng.

“Kim Hee Won vẫn tinh ý như ngày nào nhỉ. Phải nhanh nhạy cỡ này mới leo lên được chức Trưởng phòng thư ký chứ?”

“Em còn lâu mới theo kịp tiền bối. Chúc mừng anh thăng chức Trưởng phòng.”

Người đàn ông này là tiền bối hơn Hee Won 2 năm, từng là người hướng dẫn trực tiếp cho cậu thời còn ở phòng PR. Thời gian trôi nhanh thật, giờ anh ta đã là một nhân viên 11 năm kinh nghiệm chững chạc, gánh vác trọng trách dẫn dắt cả phòng PR.

“Kim Hee Won lớn thật rồi. Dám sai vặt cả tiền bối cơ đấy. Cậu đừng hòng dùng cà phê mà lấp liếm cho qua. Sau này nhất định phải khao tôi một bữa đấy.”

Người đàn ông lườm cậu một cái trông không hề đáng ghét. Buổi định hướng năm nay trở nên hoành tráng thế này phần lớn là ‘trách nhiệm’ của Kim Hee Won. Anh ta định bụng sẽ đòi món nợ này thật sòng phẳng.

Từ trước đến nay, buổi định hướng nhân viên mới vốn là công việc do phòng PR chủ trì. Năm nay họ cũng định tiến hành như thường lệ, nhưng văn phòng thư ký của Phó chủ tịch Kwon Young Je bỗng đưa ra một ‘đề nghị’. Rằng đây là sự kiện nội bộ đầu tiên Phó chủ tịch tham dự nên mong muốn được nâng tầm quy cách. Họ thậm chí còn chia cả ngân sách từ bên đó qua nữa.

Sự kiện vốn chỉ được tổ chức qua loa cho có lệ, nhờ vậy mà quy mô đã trở nên lớn hơn hẳn. Họ đã chuyển địa điểm và cũng chăm chút hơn cho việc sắp đặt trang thiết bị. Đến mức phải làm cả bộ quà chào mừng mới, phòng PR mấy ngày nay đã gác lại mọi việc khác để dồn toàn lực chuẩn bị cho buổi định hướng nhân viên mới. Bởi vì để đáp ứng được tính cách hoàn hảo của Phó chủ tịch Kwon Young Je, mọi thứ không được phép có dù chỉ một chút sai sót.

“Đương nhiên rồi ạ, em sẽ khao anh một bữa thật thịnh soạn.”

“Được.”

Người đàn ông cười, ra vẻ bề trên một cách đầy trêu chọc. Sau đó, cả hai di chuyển đến một nơi vắng vẻ hơn. Vì đã lâu không gặp nên các cuộc trò chuyện riêng tư cứ thế tuôn ra.

“Cậu còn nhớ không? Cái hồi cả hai đứa mình còn là lính mới, chuẩn bị một bài thuyết trình thôi cũng thấy khó khăn, cuống quýt cả lên? Haiz, cứ ngỡ như mới hôm qua mà giờ tôi đã là trưởng phòng rồi. Thời gian trôi nhanh thật.”

Người đàn ông gõ nhẹ vào tấm thẻ nhân viên đeo trên cổ mình. Vì là nơi chào đón nhân viên mới nên những ký ức xưa cũ bất giác lại ùa về. Đã từng có lúc chủ trì một cuộc họp nhỏ thôi cũng lúng túng, vậy mà giờ đây anh ta đang điều hành một sự kiện hoành tráng thế này.

Nghe vậy, Hee Won khẽ mỉm cười.

“Sau này anh còn phải thăng tiến cao hơn nữa chứ. Lên tận vị trí ban giám đốc.”

“Nhân dịp này, hay là tôi cũng thử ‘theo phe’ Phó chủ tịch Kwon Young Je xem sao.”

“Trước giờ tiền bối ghét nhất là đấu đá chính trị trong công ty mà.”

“Thì Phó chủ tịch cũng vậy còn gì? Anh ta nổi tiếng là không bao giờ giữ mấy kẻ nịnh hót bên cạnh mà. Ý tôi là tôi sẽ làm việc chăm chỉ chết đi được ấy.”

Hee Won gật đầu như thể đồng tình. Kwon Young Je là một người nổi tiếng nguyên tắc. Anh thuộc tuýp người chỉ coi trọng thành tích, nên xung quanh toàn là những kẻ cuồng công việc. Chỉ cần làm tốt công việc thì tự nhiên sẽ được vào 'phe' của Kwon Young Je.

“Nếu là tiền bối thì em nghĩ hoàn toàn có khả năng.”

“Ồ. Giờ là tôi đang được Trưởng phòng thư ký công nhận đấy à?”

Người đàn ông cười ranh mãnh, vỗ nhẹ vào vai Hee Won. Có lẽ vì là mối quan hệ đã cùng nhau chia ngọt sẻ bùi từ thời còn non nớt, nên dù mấy năm đã trôi qua, lời nói và hành động của họ vẫn rất tự nhiên không chút khách sáo.

“Mà sao dạo này cậu cứ cắm rễ ở công ty thế? Phó chủ tịch không phải đang có lịch trình bên ngoài à? Cậu không đi theo cùng hả?”

“À…, khi có các cuộc gặp gỡ đối tác thì thư ký khác đang đi cùng anh ấy ạ.”

Hee Won ngoan ngoãn trả lời. Cậu vốn dĩ đã biết dạo gần đây mọi người xung quanh đang thắc mắc về hành tung của mình. Phó chủ tịch Kwon Young Je và Thư ký Kim, hai người vốn dĩ luôn dính nhau như hình với bóng, bỗng dưng lại giữ khoảng cách như người ngoài, thế là đủ loại tin đồn bắt đầu lan truyền, nào là quan hệ không tốt, nào là cặp vợ chồng ‘diễn kịch’ đã sớm tan vỡ.

“Nếu cùng có mặt với các đối tác bên ngoài, xem ra họ khá e ngại em. Em cũng thấy không thoải mái.”

“Ý là họ không xem cậu là thư ký mà xem là bạn đời chứ gì.”

Người đàn ông gật gù tỏ vẻ đã hiểu. Cũng phải, khi đã biết rõ mười mươi họ là vợ chồng, cũng khó mà đối xử với Hee Won như một thư ký đơn thuần được. Đúng là một tình huống bất tiện về nhiều mặt.

“Trí tưởng tượng của con người ta đúng là bay cao bay xa theo chiều hướng tiêu cực thật. Cứ thấy hơi khác so với bình thường một chút là y như rằng bắt đầu đơm đặt sau lưng… Chẳng trách mà cái cậu đồng kỳ của cậu, ai ấy nhỉ, cái cậu chuyên viên nhân sự ấy, thấy cậu ta cứ phải đi giải thích khắp nơi.”

Nghe anh ta hỏi "Là Im Tae Gyu phải không?", Hee Won mỉm cười nhạt. Cũng không phải tất cả mọi người trên đời này đều nhìn cậu bằng ánh mắt đầy thành kiến. Vừa hay cũng có người tích cực đứng ra bênh vực cậu như thể đó là chuyện của chính mình.

“Vâng, mong là tiền bối cũng nói giúp em vài lời.”

“Nói suông thì cũng kỳ… đã đến rồi thì phụ một tay đi.”

Người đàn ông hớp một ngụm cà phê đá rồi dẫn Hee Won xuống phía dưới sân khấu. Đúng lúc đó, một nhân viên phòng PR đang cặm cụi sắp xếp gì đó một mình. Bên trong chiếc hộp được mở toang chứa đầy ắp bộ quà chào mừng và tài liệu hướng dẫn.

“15 phút nữa là nhân viên mới ùa vào đấy. Cậu đi phát hết cái này ra từng chỗ rồi đón tiếp bọn trẻ luôn nhé.”

“Cái này… chắc em phải được nhận thêm phụ cấp mới được.”

“Nhân dịp này tôi cũng thử 'xài' nhân lực cao cấp một lần xem sao.”

Người đàn ông cười khúc khích. Hee Won cũng đáp lại bằng một nụ cười. Mà, cũng chẳng sao. Dù gì thì 30 phút nữa Kwon Young Je cũng sẽ đến phòng hội nghị. Giúp một tay ở đây rồi đón anh ấy là vừa khít thời gian.

“Làm em nhớ lại chuyện ngày xưa, cũng hay thật.”

Hee Won cởi áo khoác, bắt đầu chuẩn bị làm việc một cách thực thụ. Thay vì mang chức danh Trưởng phòng thư ký, ý nghĩ được quay trở lại làm cậu út phòng PR, làm mấy việc lặt vặt sau một thời gian dài khiến cậu bất giác mỉm cười.

Ý nghĩ được làm mấy việc lặt vặt khiến cậu cảm thấy vui vui.

Dành Cho Bạn

📌 Chưa có truyện nào dành cho bạn.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

2 bình luận

jscb614Jscb614

iuuu sốp quá cuối cùng cũng có ngoại truyện😘😘 Cảm ơn sốp đã dịch ngoại truyện🫶🏻

RubyyyRubyyy

uiii truyện cuối cùng cũng ra ngoại truyện rùi, hóng quá hehe. Cảm ơn sốp nhìuuuu lắmm ạaa🫶