Bọ Rùa

Logo.png

Sweet Shot [Novel] - Chap 130

Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.

Chương 130


Những câu hỏi dai dẳng cứ liên tục được đưa ra. Ha Min giả vờ bối rối rồi đưa ra một câu trả lời sáo rỗng.

"Nh… nhiều...?"

- Anh thì… chỉ cần nghe giọng nói của em thôi cũng đủ nhớ đến phát điên, muốn "lên" ngay lập tức.

"Hả?"

Khoảnh khắc Ha Min sững lại trước câu trả lời không ngờ, anh đột ngột xin lỗi.

- Xin lỗi.

"... Gì cơ?"

- Thực ra anh đã sờ vào nó từ nãy rồi.

Ha Min chưa kịp hỏi anh đang nói gì thì đã lờ mờ đoán ra ý nghĩa của câu nói, cậu vội vàng lấy tay che miệng. Cậu không hề nghĩ tới điều này. Có lẽ nào anh dừng xe lại cũng là vì lý do này không? Ha Min đỏ bừng mặt, kinh ngạc đến mức không khép miệng lại được.

- Ha....

Anh không có ý định giấu giếm nữa, cứ thế thở hắt ra một hơi thật sâu. Ngay lúc đó, Ha Min cảm thấy ớn lạnh chạy dọc sống lưng, đồng thời xác nhận được "cậu nhỏ" của mình đã cương cứng ở phía dưới quần. Điên mất thôi... Ha Min cảm thấy cả anh đang vừa nói chuyện điện thoại vừa thủ dâm, lẫn bản thân mình khi bị kích thích tột độ chỉ bởi một tiếng thở, đều điên rồ cả rồi.

"Anh, anh à."

- Anh muốn nhìn thấy ngực của Ha Min.

Anh vừa nói những lời bông đùa, vừa bắt đầu hành động thật, tiếng "bạch, bạch" nặng nề vang lên từ phía xa.

- Em có biết không?

"...Biết gì cơ?"

- Mỗi khi được anh mút đầu ngực, em sẽ co chặt lại.

"......"

- Em còn thích điều đó hơn cả khi được anh mút "cậu nhỏ" ấy chứ...

"N… nói… nói gì vậy… em… em khi nào."

- Ha Min à, em cũng muốn sờ thử không?

Giữa lúc Ha Min còn đang quay cuồng trong những lời lẽ tục tĩu của anh, anh đưa ra một lời đề nghị bằng giọng nói nóng rực. Ha Min cứng đờ người, chỉ biết nuốt nước bọt khan.

- Em đã bao giờ tự sướng một mình chưa?

"......"

- ... Cởi quần ra đi.

Giọng nói của anh như một câu thần chú thôi miên. Ha Min như bị bỏ bùa, thở hổn hển rồi từ từ lắc đầu.

"Kh… không được... Em thấy… thấy kỳ lạ..."

- Em không làm được à?

Trong câu hỏi ngược lại của anh ẩn chứa sự tiếc nuối, Ha Min thoáng chốc do dự. Không hiểu sao cậu lại có cảm giác mình đang làm anh thất vọng, nhưng sự thật là, trước cả khi bắt đầu cuộc gọi này, cậu đã bị kích thích đến mức lý trí tê liệt, chẳng thể từ chối. Thành thật mà nói, bản thân cậu cũng chẳng khác gì anh.

Sau một hồi ngập ngừng, Ha Min run rẩy kéo quần xuống đến mắt cá chân. Cảm giác mát lạnh chạm vào phần thân dưới càng làm tăng thêm vẻ khiêu gợi, Ha Min nhắm chặt hai mắt, khó khăn đáp lại.

"C... Cởi… cởi ra rồi..."

- ... Còn đồ lót?

Ha Min lại ngập ngừng không đáp. Hơi thở dần trở nên gấp gáp.

"... Không có."

- .......

"L… lúc nãy sau khi tắm... em không có mặc."

Sau khi tắm xong, cậu chỉ mặc quần mà không mặc đồ lót, vốn dĩ chẳng có đồ lót nào cả. Ha Min xấu hổ đến đỏ bừng cả cổ khi sự thật ấy bị phơi bày.

- Ha.

Anh bật ra một tiếng cười như thể không thể tin được, rồi lại vang lên tiếng nghiến răng ken két.

- Thật dâm đãng, Song Ha Min.

"Hả?"

- Chẳng phải chỉ cần em cởi quần ra là có thể nhìn thấy lỗ nhỏ rồi sao.

"Gì cơ..."

- Từ nay về sau, ngay cả khi có anh ở đó, em cũng đừng mặc đồ lót.

Trước những lời lẽ chẳng khác nào một đứa trẻ đang hờn dỗi, Ha Min nhất thời cứng họng. Trong lúc cậu còn đang ngập ngừng, giọng nói trầm thấp của anh lại vang lên.

- Ướt chưa?

Anh luôn hỏi những câu hỏi đáng xấu hổ mà không hề do dự. Ha Min lặng lẽ nhìn xuống "cậu nhỏ" của mình, rồi mấp máy môi. Chỉ với vài lời lẽ tục tĩu của anh, một chút dịch lỏng đã rỉ ra từ giữa khe hở ở quy đầu. Nhưng vì không dễ dàng gì để nói ra sự thật, cậu ngập ngừng, rồi giọng nói dịu dàng của anh vỗ về cậu.

- Không sao, chỉ có hai chúng ta thôi mà.

Nghe những lời trấn an rằng không có gì phải sợ, Ha Min trong tư thế trần trụi phần thân dưới, khó khăn lên tiếng.

"...Ư… ướt một chút."

Ngay khi cậu vừa dứt lời, anh liền ra lệnh.

- Thử xoa nhẹ lên trên quy đầu xem.

Ha Min mang tâm trạng trịnh trọng như thể sắp làm một việc gì đó lớn lao, đưa tay lên rồi nhẹ nhàng di chuyển theo lời anh. Rõ ràng là tay cậu chạm vào, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác như đó là bàn tay của anh, thật rùng mình.

"... Ưm."

- Đừng nhịn.

Ngay khi cậu vừa cố gắng kìm nén tiếng rên rỉ sắp bật ra, giọng nói thúc giục của anh lại vang lên, Ha Min thở hắt ra hơi thở nóng rực vì căng thẳng. Khi cậu xoa nắn quy đầu rồi vuốt dọc xuống phần thân, chất dịch lỏng nhớp nháp chảy ra, tạo nên những âm thanh dâm tục.

"Kỳ… kỳ lạ quá."

Cảm giác khác lạ khiến Ha Min run giọng, giọng nói của anh, say sưa trong sự thỏa mãn, vang lên đầy trêu chọc.

- Anh cũng ướt rồi.

"Ha...."

- Em có nghe thấy tiếng nước không?

Không phải là nói dối, tiếng chất dịch lỏng nhớp nháp do anh tạo ra bì bõm vang lên. Ha Min hưng phấn đến mức không thể tin được rằng chỉ riêng kích thích thính giác thôi cũng có thể khiến cậu trở nên như thế này, cậu bắt đầu thở hổn hển, không còn biết xấu hổ là gì nữa.

"Ha...a..."

- Em có đang sờ vào phần thân không?

Giọng nói trầm ấm vang vọng của anh như thể đang điều khiển cậu. Ha Min tự nhiên đưa tay lên thân rồi gật đầu.

"Ư, ừm."

- Ha... Anh cũng đang sờ đây.

Âm thanh nhớp nháp vang lên cả ở phía dưới của cậu lẫn từ phía bên kia điện thoại. Ha Min làm theo những gì anh bảo, di chuyển tay và lắc lư phần thân, nhưng so với những kích thích mà anh đã mang đến cho cậu trước đây thì không thể sánh bằng. Cảm giác như sắp "lên" đến nơi mà vẫn chưa được khiến Ha Min càng thêm bứt rứt, thở hổn hển.

"Haa… ưm... Anh, em không ra được..."

- Không đủ sao?

"Ha... Ưm... Ư..."

Thật sự chưa đủ. Cậu liền gật đầu, vặn vẹo cơ thể rồi chuyển sang tư thế nằm sấp. Toàn thân nóng bừng, cậu không còn có thể suy nghĩ một cách lý trí được nữa, trong đầu chỉ còn cảm giác muốn được ai đó làm gì đó cho mình. Cuối cùng, Ha Min trong tư thế chỉ khỏa thân phần dưới, nằm sấp và nhấc mông lên, hoàn toàn không thể tưởng tượng được dáng vẻ hiện tại của mình, chỉ biết nắm chặt điện thoại và rên rỉ.

"Anh, anh à..."

- Ha... Đáng lẽ anh phải là người "cắm" vào em mới đúng nhỉ.

Cả anh cũng chìm đắm trong sự hưng phấn. Hơi thở của anh mất đi vẻ điềm tĩnh thường ngày, được truyền tải một cách rõ ràng.

"Đ… đừng nói những lời như vậy."

- Chẳng phải sự thật sao, Ha Min của chúng ta giờ chỉ có thể "lên" khi được anh "cắm" và lắc lư thôi mà.

Ha Min muốn phủ nhận những lời đó, nhưng lại không thể phủ nhận một cách mạnh mẽ. Bởi vì từ lúc bắt đầu hưng phấn, nơi đó của cậu đã ngứa ngáy không thôi. Có phải cậu phải chạm vào mông, phải giày vò nơi kín đáo giữa hai mông thì mới có thể cảm thấy được giải tỏa không? Cậu vừa cảm thấy tự ti, lại vừa cảm thấy tự ti hay không cũng chẳng sao, những cảm xúc trái ngược nhau giày vò Ha Min. Cuối cùng, sự hưng phấn nuốt chửng lý trí của Ha Min, cậu lén lút di chuyển bàn tay đang vuốt ve thân xuống phía dưới tinh hoàn. Ngay lúc đó.

- Đừng chạm tay vào lỗ nhỏ.

Một mệnh lệnh kiên quyết vang lên. Ha Min vừa ngạc nhiên vừa bứt rứt, cắn chặt môi.

- Đó là phần của anh.

"Nhưng mà..."

Ha Min định lên tiếng phản bác, nhưng Tae Rim đã nhanh chóng ngắt lời cậu.

- Chờ một chút thôi.

"Hư..."

- Khi nào về, anh sẽ "đâm" em đến phát ngán mới thôi.

Dù vẫn là những lời lẽ tục tĩu như thường ngày, Ha Min lại cảm thấy rùng mình hơn trước. Thỉnh thoảng khi anh nói những lời như vậy, cậu lại có thấy anh như một tên côn đồ ở khu phố sau. Cảm giác đó vừa xa lạ, nhưng đồng thời cũng khiến bụng dưới của cậu nhói lên một cách tê dại. Đó là bởi vì một cảm giác ưu việt kỳ lạ, rằng có lẽ chỉ mình cậu mới có thể nhìn thấy dáng vẻ này của anh, đã len lỏi vào một góc trong tim cậu từ lúc nào.

Và cuối cùng, mọi thứ lại trở về điểm xuất phát. Cả hai nhớ nhung nhau, tự chạm vào "cậu nhỏ" của mình, nhưng rốt cuộc, nỗi nhớ càng thêm da diết lại bao trùm lấy cậu. Ước mong chạm vào anh ngay lập tức này đã phá hủy toàn bộ lý trí và sự hiểu biết của cậu, đẩy cậu đến tình cảnh này. Thủ dâm khi đang nghe giọng nói của anh, có lẽ đây sẽ là một câu chuyện mà cả đời này cậu không thể kể cho bất cứ ai nghe.

***

Cuối cùng, Ha Min sau khi "lên đỉnh" mà không chạm vào mông, đã ngủ thiếp đi như ngất xỉu. Chỉ là một lần tự sướng mà thôi, nhưng Ha Min cảm thấy kiệt sức vô cùng, thậm chí còn không buồn mặc quần vào mà cứ thế ngủ say. Ngày hôm sau, khi nhìn thấy "cậu nhỏ" trần truồng của mình, cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ và nhục nhã, nhưng ngay khi nhận được tin nhắn "Em ngủ ngon không?" từ anh, trái tim cậu lại tan chảy.

Cậu bất chợt nhận ra những lời Tae In nói rằng mình đã "mắc bệnh nan y" thật đúng. Thỉnh thoảng khi ở bên anh, có rất nhiều việc cậu làm không giống với con người thật của mình. Dù những việc đó dồn dập đến mức chóng mặt, Ha Min vẫn cảm thấy không sao cả. Bởi vì giờ đây cậu không còn đơn phương yêu anh nữa.

Nhưng cậu không hề có ý định lặp lại hành động đáng xấu hổ đó một lần nào nữa. Vì lịch trình bận rộn, phải đến ngày hôm sau Tae Rim mới có thể gọi điện, vừa bắt máy anh liền chào hỏi bằng câu "Hôm nay em cũng không mặc đồ lót à?". Ha Min đỏ bừng mặt khi nhớ lại chuyện đêm đó, lắc đầu nguầy nguậy.

Cậu thề rằng từ nay trở đi, dù chỉ có một mình, cậu cũng nhất định sẽ mặc đồ lót đầy đủ. Sau đó, cậu lớn tiếng tuyên bố rằng sẽ không bao giờ làm chuyện đó nữa. Tae Rim với giọng nói lộ rõ vẻ tiếc nuối, miễn cưỡng chấp nhận ý kiến của cậu.

Giờ đây, ngày anh trở về không còn xa nữa. Ha Min đánh dấu từng ngày trên cuốn lịch để bàn. Và bên cạnh đó là một tờ giấy ghi chú lịch trình được viết khá dài.

Ha Min đã lên kế hoạch cho kỳ nghỉ ở một mức độ nào đó. Cậu định sẽ thi lấy chứng chỉ lấy bằng lái xe, và tranh thủ học tiếng Anh. Thêm vào đó, cậu định sẽ đi làm thêm khi có thời gian rảnh để kiếm tiền tiêu vặt, nhưng kế hoạch không dễ dàng thực hiện. Trước hết là Tae Rim phản đối việc làm thêm. Lý do là vì nó sẽ chiếm quá nhiều thời gian trong kỳ nghỉ.

Anh nói rằng không cần thiết phải tốn thời gian đi làm khi đã có một người yêu giàu có, nhưng Ha Min lại có tiêu chuẩn đạo đức quá cao để có thể tiêu tiền của người yêu mình. Ha Min khăng khăng từ chối, và Tae Rim không hài lòng với sự từ chối đó.

Tuy nhiên, anh không hề ép buộc, nhưng lại khẳng định rằng cậu không được làm thêm quá muộn, đây là điều anh không thể nhượng bộ. Anh cho rằng khi đi học thì không thể tránh khỏi vì có giờ học, nhưng không cần thiết phải làm thêm cả trong kỳ nghỉ.

Vì lý do đó, công việc làm thêm đã được đổi thành làm ở một quán cà phê chỉ làm vài tiếng vào ban ngày. Vì đây là một quán cà phê rất lớn ở khu vực trường đại học, nên có rất nhiều nhân viên làm thêm luân phiên, thời gian làm việc cũng linh hoạt. Hơn nữa, quán cà phê này cũng gần studio của Tae In và vốn dĩ là quán cà phê mà cậu ấy thường xuyên lui tới. Vì vậy, Tae In thường ghé qua vào giờ Ha Min làm thêm. Giống như bây giờ.


Còn tiếp.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

10 bình luận

KemmKemm

Hay quá sốp oi🥰😍

Tunn2303Tunn2303

Ra chương mới nhanh đi

khangKhang

1k like

chờ người tới tìm tôiChờ người tới tìm tôi

tym rung rinh vì người

my loveMy love

bánh cuốn nè

FindboyFindboy

Hay nha hay nha 🥰

Quá là đỉnhQuá là đỉnh

Biết là ẻm tổn thương nma cứ trốn tránh hoài vậy t đọc cũng hơi bực nhẹ à nha 😭 t nhà ngoại nma thấy bực những khúc này quá, kiểu không muốn giải thích cho cờ đỏ nhưng mà cờ đỏ cho thời gian nên không nói gì thì Ha Min lại tự ovtk nghĩ là lỗi do mình tán cờ đỏ trước. Ui là trời 😭

loileLoile

nicee

XJin_owi.XJin_owi.

+1 yêu thích😛

HồngHồng

Đúng hay luôn nha