Bọ Rùa

Logo.png

Nhật Ký Rình Mò - Chap 1

Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.

Nhật Ký Rình Mò


Ju Kwon Oh, giữa đám đàn ông với nhau, rõ ràng là kẻ săn mồi đứng đầu chuỗi. Cậu ta biết cách dễ dàng khiến đối phương khuất phục.

Và một Ju Kwon Oh như vậy, ai nhìn vào cũng thấy rõ là trai thẳng. Chỉ cần nhìn thái độ dịu dàng khi cậu ta đối xử với phụ nữ là biết.

Có thể coi cậu ta là kiểu "mạnh hiếp yếu, nể kẻ mạnh" điển hình, nhưng thay vì dùng những từ ngữ chính nghĩa như vậy, thì phải nói cậu ta ngông cuồng, phóng khoáng và có chút "trai hư" hơn. Đã thế lại còn đẹp trai nữa, khỏi phải bàn.

Cũng vì thế mà ở khuôn viên Đại học Hàn Quốc, cậu ta đã là người nổi tiếng rồi.

Nói tóm lại, cậu ta và một kẻ nhút nhát, mờ nhạt như tôi chẳng có lý do gì để dây dưa với nhau.

Tôi biết thân biết phận mình. Chỉ cần được lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt tuấn tú của cậu ta, rồi hí hoáy vẽ vào trong vở cũng đã mãn nguyện lắm rồi.

Thế nhưng, cớ gì mà tôi lại để lộ tâm tư của mình cơ chứ?

[Ju Kwon Oh: Cậu từng hôn đàn ông chưa?]

Nhìn tin nhắn KakaoTalk mà Ju Kwon Oh gửi đến, tôi thầm nghĩ. Rốt cuộc là tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

[Tôi: Sao cậu lại hỏi vậy?]

[Ju Kwon Oh: Muốn thử.]

[Ju Kwon Oh: Nghe có vẻ hơi điên rồ, nhưng nghĩ kỹ thì cậu cũng chẳng thiệt thòi gì, phải không?]

[Tôi: Sao tự dưng lại...?]

[Ju Kwon Oh: Lên cơn hứng thì cần lý do à?]

[Ju Kwon Oh: Là đàn ông thì cậu phải hiểu chứ.]

[Tôi: Tớ không hiểu...]

Một người chẳng thiếu thốn thứ gì như Ju Kwon Oh, tại sao lại làm thế này với tôi?

Chẳng lẽ cậu ta thấy việc tôi thích cậu ta thật thú vị, nên mới nảy sinh chút hứng thú? Hay là, cậu ta định trêu đùa tôi?

[Ju Kwon Oh: Cậu vốn thích đàn ông, nên chẳng phải vấn đề gì quan trọng, đúng không?]

[Ju Kwon Oh: Chỉ là chạm môi một cái thôi mà.]

Cứ như vậy, Ju Kwon Oh, trong phút chốc, đã trở thành vấn đề, cũng là cơn khủng hoảng lớn nhất trong cuộc đời tôi.


Chương 1


Lưu manh. Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi về Ju Kwon Oh.

Cậu ta phì phèo điếu thuốc trước cửa quán rượu nơi tổ chức buổi họp mặt đầu năm, tay khoác lên vai một cô gái.

Dáng đứng nghiêng ngả, không biết có chuyện gì vui mà cậu ta liên tục bật ra những tiếng cười trầm thấp.

Và xung quanh Ju Kwon Oh, là đám lưu manh "hạng dưới" lởn vởn, so với cậu ta thì phẩm chất kém hơn hẳn, thi nhau khạc nhổ xuống đất.

"Sao? Có chuyện gì à, đồ khốn?"

Ju Kwon Oh hất mắt lên, hỏi một cách đầy thách thức. Dáng người cao lớn, cộng thêm vẻ mặt hung tợn của cậu ta, dù chỉ nhìn từ xa cũng đủ thấy đáng sợ.

"Thôi thôi, đi lẹ đi."

"Mẹ kiếp."

Đám đàn ông lảng vảng nhận ra mình ở một đẳng cấp thấp hơn hẳn so với Ju Kwon Oh, liền lảng tránh ánh mắt. Rồi chúng đi lướt qua Ju Kwon Oh và cô gái đang dính chặt lấy cậu ta.

"Ju Kwon Oh! Làm gì thế? Mọi người tập trung đông đủ rồi."

Lúc đó, có người từ trong tòa nhà gọi cậu ta.

"Biết rồi, mẹ kiếp."

Ju Kwon Oh đáp.

Ôm ấp một cô gái, lại còn cố tình dùng những lời lẽ thô tục như vậy. Đúng là loại người chơi bời.

Không hiểu sao tôi lại thấy những câu chửi thề nhẹ bẫng kia không hề hợp với chất giọng trầm khàn của cậu ta.

Thật ra, tôi chẳng biết gì về Ju Kwon Oh cả. Những cảm xúc mà tôi dành cho cậu ta thật nực cười.

Dù sao thì, tôi đã lướt qua Ju Kwon Oh với những suy nghĩ như vậy, nhưng khi đến gần, tôi chợt nhận ra cậu ta, với tư cách là một đối tượng, trông thật tuyệt vời.

Đến mức tôi muốn quay đầu lại nhìn.

Vài giây sau, khi tôi thật sự quay đầu lại, Ju Kwon Oh đã buông cánh tay đang khoác trên vai cô gái kia ra như chưa có chuyện gì xảy ra, rồi dập tắt điếu thuốc đang cháy dở xuống đất.

Cô gái kia không biết có phải bị hất hủi hay không, mặt đỏ bừng, liếc nhìn Ju Kwon Oh rồi rụt rè bước đi.

Gì vậy? Chẳng lẽ trong lúc đó họ đã cãi nhau?

Một kẻ đồng tính như tôi làm sao hiểu rõ được mấy chuyện của nam nữ.

"Ryu Jeong Ha, bảo là sẽ đến muộn mà, sao lại đến sớm thế?"

Kim Jae Hyun vừa mới xuất hiện, phát hiện ra tôi liền vui vẻ tiến lại gần.

"Có chút chuyện."

Kim Jae Hyun trong nháy mắt đã đến trước mặt tôi, nhận ra xung quanh ồn ào liền nhíu mày.

"Sao hội trưởng hội sinh viên khoa lại chọn chỗ này để tổ chức họp mặt đầu năm cơ chứ? Vì là trước cổng trường nên chắc đám sinh viên khoa khác cũng tụ tập ở đây hết."

"Đúng thế. Dạo này không phải ít khi tổ chức họp mặt đầu năm lắm sao?"

"Nghe nói đám sinh viên năm nhất nài nỉ dữ lắm. Nhưng mà nghe nói trong quán rượu bây giờ chỉ toàn sinh viên khoa mình trôi nổi như dầu thôi à?"

Không khí ngượng ngập của khoa Hội họa, nơi khó mà tìm được một người hướng ngoại có thể khuấy động bầu không khí, dễ dàng hiện lên trong đầu tôi. Tôi bất giác bật cười.

"Suốt ngày làm việc thâu đêm trong cái nơi nồng nặc mùi than chì với màu vẽ, lâu lắm mới ra ngoài nên cũng hơi choáng váng..."

"Mà này, cái cậu đứng trước cửa ở đây lúc nãy. Không phải là Ju Kwon Oh sao? Khoa Quản trị kinh doanh."

"Khoa Quản trị kinh doanh à?"

"Ừ. Chắc cậu ta cũng năm hai? Trông mặt đằng đằng sát khí, đến đại học rồi mà sao còn chơi bời kiểu đó chứ. Có phải dân anh chị gì đâu."

Kim Jae Hyun có lẽ cũng đã nhìn thấy cảnh tượng giống tôi, lắc đầu nguầy nguậy.

"Đúng vậy."

Vì không ưa loại người như vậy, nên tôi đã rất đồng tình với lời của Kim Jae Hyun. Sao không dùng khuôn mặt đó vào việc có ý nghĩa hơn nhỉ? Thật phí phạm cái vẻ ngoài bảnh bao.

"Ju Kwon Oh, cái thằng khốn kiếp đó."

Đúng một tiếng sau, cái tên Ju Kwon Oh lại lọt vào tai tôi.

Có lẽ vì khoa chúng tôi tổ chức họp mặt đầu năm ở cùng khu phố với khoa Quản trị kinh doanh, nên dù không muốn tôi vẫn nghe thấy cái tên đó nhiều lần.

Tôi cùng đám bạn khoa Hội họa đang uống rượu thì ra trước tòa nhà để hút thuốc, liếc nhìn đám đàn ông bên cạnh.

Đám người đó đã chiếm lĩnh khu vực hút thuốc, vừa rít thuốc liên tục vừa khạc nhổ xuống đất, chửi rủa Ju Kwon Oh.

Tôi giấu vẻ mặt ghê tởm, lùi ra xa họ vài bước. Bản thân cũng là người hút thuốc, nhưng tôi không thích mùi thuốc lá, nên chỉ hút thuốc lá điện tử có hương thơm ở trong góc. Tôi ghét cái kiểu xả mùi khắp nơi rồi làm ầm ĩ như thế này.

Mà, Ju Kwon Oh nổi tiếng đến vậy sao? Hay là nhân cách tệ hại nên bị chửi nhiều? Mới hôm nay thôi mà đã là lần thứ mấy tôi nghe thấy cái tên này rồi, khiến tôi không khỏi để ý.

"Cậu ta á? Lại sao nữa?"

"Vừa nãy, tao định tán tỉnh Yang Ji Hyeon một chút, thế mà thằng đó đã đánh hơi được rồi xáp lại ngay."

"Yang Ji Hyeon cứ để yên thế à? Sinh viên năm nhất hả?"

"Ừ. Tỏ vẻ kiêu kì, thế mà lại sấn sổ lấy Ju Kwon Oh ngay."

"À à, cái đứa có gương mặt quyến rũ chết người ấy hả. Mặt kiểu mèo ấy."

Đám con trai không biết xấu hổ, tiếp tục những lời lẽ thô tục.

Tôi chỉ muốn bịt tai lại ngay lập tức. Tôi quyết định hút thuốc thật nhanh rồi vào trong tòa nhà.

"Không phải là nó biết mày lại định giở trò nên mới tránh à?"

"Muốn chết hả, thằng khốn?"

"Sao lại nổi điên với tao? Bị ăn bơ là do Ju Kwon Oh cơ mà. Đồ ngu."

"Câm mồm đi."

"Có gì mà phải ấm ức. Đứa nào đẹp trai thì đứa đó có hết con gái thôi."

"Nhưng mà tao thấy trong kia chúng nó có ngồi gần nhau đâu?"

"Thế à? Không định ăn nằm thì tán tỉnh Yang Ji Hyeon làm gì. Thế thì để cho tao đi."

"Gì cơ? Yang Ji Hyeon bị đá á?"

"Không biết, khốn kiếp. Lúc nãy Ju Kwon Oh nhìn đểu quá nên tao mới nhường đấy."

"Nhường nhọt cái đéo. Ha ha."

À há. Trong lòng tôi thốt lên một tiếng cảm thán ngắn ngủi.

Giờ thì tôi đã lờ mờ hiểu ra tình huống mà mình đã thấy trước cửa tòa nhà lúc nãy.

Ju Kwon Oh đã cố gắng kéo cô sinh viên năm dưới ra khỏi đám sinh vật hôi hám, không biết tự lượng sức mình này giở trò tán tỉnh cô ấy. Đó là lý do tại sao khi tôi quay lại nhìn vài giây sau, hai người họ lại đứng cách xa nhau một cách gượng gạo. ...Có lẽ vậy.

Chắc chắn rằng, dùng lời lẽ để thuyết phục loại người thô lỗ này là không hiệu quả. Thể hiện sự vượt trội theo cách mà chúng theo đuổi, rồi đè bẹp chúng sẽ hiệu quả hơn.

Và Ju Kwon Oh đã sử dụng cách đó một cách triệt để.

Tôi ngậm điếu thuốc lá điện tử, nhớ lại khuôn mặt với vẻ tự tin của Ju Kwon Oh.

Tôi cần phải rút lại suy nghĩ bảo cậu ta hãy dùng khuôn mặt của mình vào việc có ý nghĩa hơn, và rằng thật phí phạm cái vẻ ngoài bảnh bao.

Vì cậu ta đã sử dụng nó vào một việc khá là chính đáng rồi.

***

Tôi gặp lại Ju Kwon Oh vào tuần ngay sau buổi họp mặt đầu năm. Tôi đến buổi học đầu tiên của môn "Mô hình kinh doanh và ngành công nghiệp văn hóa nghệ thuật", một môn tự chọn mà tôi đăng ký không mấy kỳ vọng, thì phát hiện ra Ju Kwon Oh đang cười nói vui vẻ với bạn bè.

Chỗ cậu ta chọn là phía trước, chếch sang bên so với chỗ tôi ngồi. Nếu tính cả giảng đường thì là vị trí ở khoảng giữa.

Có thể nói đó là một góc độ tuyệt vời. Khuôn mặt chính diện của cậu ta đã rất đẹp, nhưng cả gáy và góc nghiêng thoáng qua cũng rất xuất sắc.

Đến mức khiến một sinh viên mỹ thuật lâu năm như tôi cũng phải cảm thán.

Phải chăng là do ảnh hưởng của việc cậu ta đã vớt vát được ấn tượng ban đầu có phần "lưu manh" một cách tích cực, mà tôi đang nâng cao đánh giá về cậu ta một cách vô thức?

[Kim Jae Hyun: Này, lớp học thế nào?]

[Kim Jae Hyun: Ở đây toàn người lạ, toang rồi ㅠㅠ]

Lúc đó, tôi nhận được tin nhắn KakaoTalk từ Kim Jae Hyun.

Tôi và Kim Jae Hyun đang rất đau khổ. Chúng tôi đã định cùng nhau học một môn tự chọn, nhưng Kim Jae Hyun ngốc nghếch đã đăng ký thất bại.

Thế là tôi phải học môn tự chọn một mình. Tất nhiên, Kim Jae Hyun cũng vội vàng đăng ký một lớp học còn chỗ trống, nên có vẻ như cậu ta cũng chẳng quen ai.

Tuy nhiên, ấn tượng mà Ju Kwon Oh để lại mạnh mẽ đến mức khiến tôi quên hết cả tình huống này. Không kịp nhận ra, tôi đã phác họa cậu ta vào cuốn sổ mới mua để ghi chép môn học. Có thể nói là tay tôi đã hành động một cách bốc đồng.

Sự bốc đồng không dừng lại ở đó. Kể từ hôm đó, mỗi tuần một lần, trong suốt một tiếng học môn "Mô hình kinh doanh và ngành công nghiệp văn hóa nghệ thuật", tôi đều ngồi ở hàng ghế phía sau, chếch sang bên so với Ju Kwon Oh, và lén vẽ cậu ta.

Vì ngồi ở một vị trí không quá gần, cũng không quá xa, nên tôi có thể nghe được nhiều thông tin khác nhau về Ju Kwon Oh.

Dù đang vẽ, tôi vẫn ghi lại những thông tin cá nhân mà Ju Kwon Oh vô tình tiết lộ khi trò chuyện với bạn bè vào giấy.

Không hiểu vì sao. Tôi chỉ không muốn ghi lại rồi quên đi. Nếu có thể, tôi bị thôi thúc bởi ham muốn muốn tìm hiểu thật nhiều điều về Ju Kwon Oh.

1. Tửu lượng khá tốt.

2. Khoa Quản trị kinh doanh.

3. Có vẻ không quan tâm đến điểm số lắm. Tại sao nhỉ?

4. Thích bóng đá và bóng rổ.

(Có vẻ như cậu ta chơi bowling cũng giỏi. Chắc là môn nào dùng bóng cũng chơi tốt.)

5. Có một nốt ruồi ở sau tai phải. Nhỏ nên khó thấy, nhưng…
 
  …thoáng nhìn thì giống hình ngôi sao 

Cứ như vậy, cuốn sổ mua để ghi chép môn tự chọn đã tràn ngập những bức vẽ và ghi chú về Ju Kwon Oh.

Trước hết, như đã ghi, Ju Kwon Oh không hứng thú với việc học.

Không phải là cậu ta học kém, mà là có cảm giác cậu ta chỉ tham gia ở mức tối thiểu.

6. Thích phụ nữ.

Và các cô gái cứ vây quanh cậu ta không dứt. Có vẻ như lá số tử vi có "đào hoa sát" mà tôi từng xem trên YouTube hoàn toàn ứng nghiệm với cậu ta.

Chỉ trong vòng hai, ba tuần học môn tự chọn, đã có ít nhất bốn cô gái xin số cậu ta.

Chắc chắn là ở những nơi tôi không nhìn thấy, cậu ta cũng nhận được những lời bày tỏ tình cảm, nên nếu tính tổng thể thì có lẽ còn nhiều hơn bốn người rất nhiều.

Hơn nữa, Ju Kwon Oh không bao giờ từ chối khi có cô gái nào xin số điện thoại hay yêu cầu kết bạn trên Instagram. Cậu ta luôn tươi cười vui vẻ và cho ngay lập tức.

Chỉ cần là giống cái về mặt sinh học, thì có thể lấy được số điện thoại và một chút ít sự quan tâm của cậu ta.

Đương nhiên, không có gì phải nghi ngờ về việc Ju Kwon Oh là trai thẳng.

Kết quả "rình mò" Instagram của cậu ta cho thấy, 80% số bình luận trong những bức ảnh thỉnh thoảng được đăng tải là của con gái. Như thế này có được coi là lăng nhăng không?

À, còn nữa,

7. Với đàn ông thì không có chuyện nể nang.

"Ju Kwon Oh. Lần này câu lạc bộ của bọn anh tổ chức liên hoan, cậu cũng đến nhé? Không phải ai cũng được tham gia đâu."

Trước khi buổi học tự chọn bắt đầu. Hai gã đàn ông đen nhẻm, chỉ nhìn thôi đã thấy hơi khó chịu, tiến đến bắt chuyện với Ju Kwon Oh.

"Cơ hội này không phải lúc nào cũng có đâu. Cậu biết Se Na không? Một em cực nổi trên Instagram. Ngực tự nhiên mà to dã man."

"Thằng điên. Sao mày biết là tự nhiên? Mày thấy rồi à?"

Trực giác của tôi đã đúng. Những kẻ gây khó chịu về mặt thị giác thì cũng gây khó chịu về mặt thính giác. Chúng đùa cợt tục tĩu, cười hềnh hệch, gây tổn hại nghiêm trọng đến khiếu thẩm mỹ của tôi.

Ju Kwon Oh sẽ trả lời thế nào đây? Không hiểu sao, tôi thầm mong cậu ta không nhận lời mời của bọn chúng.

Tùy thuộc vào cách cậu ta trả lời mà những dòng ghi chú trong sổ của tôi sẽ khác đi, vì vậy, tôi dồn hết sự tập trung vào Ju Kwon Oh.

Trái với mong muốn của tôi, dù sao thì theo như những gì tôi quan sát được trong mấy tuần qua, cậu ta thích phụ nữ, nên chắc sẽ hớn hở hưởng ứng rồi đi theo thôi...

"Đi chứ?"

Đã qua một lúc mà Ju Kwon Oh vẫn không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm hai người đứng trước mặt. Một sự căng thẳng kỳ lạ, không nghe thấy cũng không nhìn thấy, khiến tôi cũng khô cả miệng.

"Sao? Không... thích à?"

Bị ánh mắt như xuyên thủng của cậu ta áp đảo, bọn chúng chùn bước, lúc này Ju Kwon Oh mới cười khẩy, trả lời có phần xấc xược.

"Tôi không hứng thú với những chỗ như vậy."

Ở trường, Ju Kwon Oh hòa đồng với cả nam lẫn nữ. Đại khái là vậy. Tuy nhiên, có một ngoại lệ trong các mối quan hệ của cậu ta. Cậu ta không chịu đựng được những gã đàn ông thích thể hiện.

Dù cho mấy gã đàn anh khóa trên tỏ vẻ thân thiết đến mấy, cậu ta vẫn thẳng thừng gạt bỏ. Lần trước ở buổi họp mặt đầu năm cũng vậy.

Ju Kwon Oh biết cách tỏ ra mạnh mẽ tương tự trước những kẻ hay khoe khoang, để giành lấy ưu thế vô hình trong mối quan hệ. Đây chính là điểm khiến tôi hiểu lầm cậu ta là một tên du côn chính hiệu.

"...Thôi, đi nào."

Hai gã đàn ông mất hết khí thế, cuối cùng lặng lẽ trao đổi ánh mắt rồi rời đi.

Trừ những lúc bị đám đàn ông làm phiền, Ju Kwon Oh có một cuộc sống đại học bình thường, hòa đồng, và có một chút "trai hư".

Nhìn cách cậu ta thoải mái đối xử với một đứa nhút nhát và rụt rè như tôi, rõ ràng là cậu ta rất dễ gần.

Lần đầu tiên tôi và Ju Kwon Oh nói chuyện với nhau là vào tuần thứ ba của học kỳ.

"Này, cho tao mượn bút."

"Tao cũng chỉ có cây này thôi."

Tôi nghe thấy tiếng Ju Kwon Oh nói chuyện với bạn ở đằng trước. Có vẻ như cậu ta quên mang đồ dùng học tập.

"Aish, chết tiệt."

Như thường lệ, tôi ngồi ở hàng ghế phía sau, chếch sang một bên, nghe lỏm cuộc trò chuyện của họ. Khi buổi học bắt đầu, hôm nay tôi cũng định sẽ lặng lẽ phác họa cậu ta và giết thời gian.

"Mượn đứa khác đi."

"Ok."

Ngay khi nghe bạn nói vậy, Ju Kwon Oh quay đầu lại, khiến tôi và cậu ta chạm mắt nhau.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thẳng vào mặt cậu ta ở khoảng cách gần như vậy.

"Chào cậu. Cho tớ mượn bút được không?"

Ju Kwon Oh nói với tôi bằng một giọng dịu dàng. Cách nói chuyện khác hẳn so với khi cậu ta nói chuyện với người bạn luôn ngồi cạnh.


Còn tiếp.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

9 bình luận

Tunn2303Tunn2303

Nào ra chap mới vậy

FindboyFindboy

greatttt...

khangKhang

100 đỉm

chờ người tới tìm tôiChờ người tới tìm tôi

hay nhứt cái néch

my loveMy love

like mạnh

Cute boyCute boy

Ghiền rồi nha

loileLoile

xuat sacc

XJin_owi.XJin_owi.

đẹp trai vãi ò😍😍😍

KemmKemm

💯❤️‍🔥 quá tuyệt vời